Chương 12: (Vô Đề)

Trần Niệm khóa kĩ cửa nhà mình, vừa mới đi đến đầu cầu thang đã nhìn thấy Bắc Dã đang chờ.

Nước mưa trong đêm rửa sân sạch sẽ, hoa nhĩ hoàn đã nở, một đóa lớn màu đỏ tím sặc sỡ. Cậu khom người chọn lựa kĩ ở một bên. Tiếng bước chân của cô cũng không khiến cậu chú ý.

Trần Niệm xuống lầu đến bên cạnh cậu.

Cậu đã hái hai đóa, kéo thành hoa tai mảnh thật dài, cánh hoa màu tím hồng là mặt hoa tai, đài hoa màu xanh lá nhạt nhét vào hai tai cô, nói: Đẹp đấy.

Trần Niệm: …

Cô sờ sờ tai, hơi ngứa, nhưng cũng không lấy xuống.

Lúc đội mũ bảo hiểm cũng hết sức cẩn thận.

Bắc Dã chở cô, dừng ở chỗ cách trường một con đường.

Đến đây thôi. Bắc Dã nói.

Được. Trần Niệm khẽ đáp.

Biết cậu không muốn các bạn cùng lớp nhìn thấy rồi nói về cô.

Cô xuống xe, trả mũ bảo hiểm cho cậu. Cậu đưa bánh mì và quà vặt đã mua cho cô, dặn dò: Phải ăn hết.

Được. Giọng cô nhẹ nhàng.

Cô nhìn vào trong túi giấy, ngửi ngửi. Cậu giải thích:

"Đổi vị rồi, vị đậu đỏ. —— Ừm, em có thích đậu đỏ không?"

Thích chứ.

Trần Niệm gật gật đầu.

À, cái này. Bắc Dã lấy một chiếc kẹp tóc từ trong túi ra, kiểu rất đơn giản, màu xanh lá nhạt.

Trần Niệm nhận lấy, hơi ngẩn người.

Em… Cậu chỉ chỉ tóc cô, ngón tay ra dấu bên trán cô,

"Khi cúi đầu cứ rơi xuống."

Cảm ơn anh. Mặt cô nóng lên. Cô cúi đầu, nói cảm ơn cũng nhẹ nhàng.

Cậu quay đầu đi, khẽ cong khóe môi một cái. Lúc Trần Niệm ngẩng đầu vừa vặn phát hiện, nhìn cậu.

Nhìn gì chứ?

Tại sao anh… cười?

"Nhóc nói lắp, nghe mỗi câu em nói, tôi đều cười được." Cậu nói.

Cái cười cậu nói không phải là cái cười lần trước cô đã nói.

Cô đỏ tai lại cúi đầu xuống, nhìn thấy trên cổ mình vẫn đeo chiếc chìa khóa kia, giống như trẻ con tiểu học. Chiếc chìa khóa đó đến bây giờ cô chưa dùng qua. Nhưng cô muốn đeo mãi, cậu cũng muốn cô đeo mãi.

Bắc Dã cũng nhìn, trái tim giống như bị sợi dây nhỏ xâu chìa khóa quấn lấy. Cậu vuốt chiếc chìa khóa ấy hồi lâu, nói: Đi đi.

Trần Niệm đi mấy bước rồi quay đầu nhìn, Bắc Dã đút tay trong túi đi theo sau cô, cách năm, sáu mét, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt có luồng sức mạnh khiến người ta an tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!