Chương 11: (Vô Đề)

Một ngày mới, vẫn là ngày nắng rực rỡ.

Buổi sáng, Bắc Dã ngồi bên cạnh bàn tập guitar, Trần Niệm nằm bò bên bệ cửa sổ ngắm con hẻm bận rộn. Ngay trong buổi chợ sáng, rất nhiều nông dân trồng rau bán rau ven đường.

Một khoảnh khắc nào đó, giai điệu trong nhà dừng lại.

Trần Niệm không nhúc nhích, vẫn nằm đó, chốc lát sau, trong tầm mắt xuất hiện giày của Bắc Dã. Trần Niệm ngẩng đầu nhìn, cậu nhảy lên bệ cửa, nói:

"Đi ra ngoài một chút."

Cô chuẩn bị chống bệ cửa leo lên.

Bắc Dã cúi người đưa tay tới trước mặt cô. Trần Niệm dừng một giây, đưa tay qua.

Cậu khẽ nhấc một cái, xốc cô lên bệ cửa sổ, vẫn không quên châm biếm một tiếng: Gầy như khỉ vậy.

Trần Niệm: …

Bắc Dã nhảy một cái, đáp xuống miếng xi măng, quay đầu vươn tay về phía cô. Miếng xi măng không rộng, chân Trần Niệm hơi run, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm tay cậu, dưới sự nâng đỡ của cậu, an toàn trượt xuống miếng xi măng.

Hai người bám tường đi ngang qua miếng xi măng hẹp, đi xuống cầu thang thoát hiểm, đến bức tường ngoài sân.

Một nông dân bán bắp tươi ngồi xổm dưới góc tường, vỏ bắp lột ra chất thành ngọn núi nhỏ bên cạnh.

Bắc Dã nhún người nhảy một cái, dễ dàng xuống bức tường ngoài sân.

Trần Niệm vẫn đứng ở trên, mù mờ nhìn, sang trái sang phải, muốn tìm một vị trí tương đối an toàn.

Bắc Dã vươn tay về phía cô, ý bảo nhảy vào lòng cậu; Trần Niệm mím chặt miệng, lắc đầu một cái rất nhẹ, tỏ ý không cần giúp.

Bắc Dã hừ một tiếng, thu tay lại, nhìn chiếc váy trắng của cô dưới bầu trời xanh giống như chờ xem chuyện cười. Cậu nheo mắt nhìn một lúc, đột nhiên cong khóe môi một cái đầy kì lạ, khỏi phải nói có bao nhiêu xấu xa.

Trần Niệm hậu tri hậu giác, mặt nóng lên, cẩn thận túm váy lại một chút.

Thế là không thấy được.

Bắc Dã nói:

"Còn không xuống là tôi đi đấy."

Cậu giả vờ định xoay người rời khỏi, dọa cô:

"Em cứ đứng trên tường chờ tôi."

Trần Niệm đâu chịu, vội vàng túm váy ngồi xổm xuống, hạ thấp trọng tâm: Đừng…

Bắc Dã thấy cô sốt ruột, trong lòng mới hơi dễ chịu. Cậu miễn cưỡng vươn tay về phía cô, nói:

"Tôi đỡ em, sẽ không ngã đâu."

Trần Niệm hạ quyết tâm nhảy xuống, đụng vào ngực thiếu niên. Cậu vững vàng đón lấy cô, rơi vào đống vỏ bắp như nùi bông.

Trong buổi chợ sáng, nông dân ở thành phố và thị trấn lân cận đều mang trái cây, rau củ, gia cầm nhà nuôi đến thành phố bán.

Trên đường đi thấy dưa leo cực kỳ tươi, Bắc Dã mua một trái, rửa sạch dưới vòi nước ven đường rồi bẻ làm hai, một nửa cho mình, một nửa đưa cho Trần Niệm.

Trần Niệm nhận lấy, đi theo sau lưng cậu cắn dưa leo.

Đi tới trước, nhìn thấy một đàn vịt con lông vàng, một nhúm lông xù nhỏ, chen chi chít trong cái hộp giấy nhỏ, ngươi chen ta ta mổ ngươi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!