Trần Niệm ngồi co ro quá lâu, khi đứng dậy cả người tê rần, suýt nữa ngã từ trên miếng xi măng xuống. Bắc Dã kịp thời tiến lên, ôm lấy một thân thể thô ráp và chật vật, tỏa mùi rác thối rữa và mùi mồ hôi mặn.
Trước khi mưa to đổ xuống, gió lớn thổi vù vù.
Cậu kéo cô từ ngoài cửa sổ vào, giống như kéo một bao tải. Cậu lại lấy lá cây, giấy vụn, rác rưới không rõ trên quần áo, trên đầu cô xuống ném ra ngoài cửa sổ, dần dần động tác có phần không khách sáo, sau cùng, đóng cửa sổ lưới, lạnh giọng hỏi: Do ai làm?
Tia chớp chiếu gương mặt của cô và cậu trắng lòa;
Hỏi em đó! Nếu cô là cái ghế thì cậu có thể ném cô rồi, Mẹ nó do ai làm?!
Trần Niệm cúi đầu, rất lâu sau, thấp giọng hỏi:
"Tay anh đã khỏi chưa?"
Vẻ mặt Bắc Dã khẽ thay đổi, thái độ thù địch khắp cả người biến mất trong nháy mắt; cánh tay đã tháo băng vô thức giật giật, người quay đầu sang chỗ khác: Không sao.
Dưới đèn chân không lờ mờ, hai người đứng đối diện nhau một hồi. Bắc Dã cảm thấy, cô chính là một nhúm bông, cậu làm thế nào cũng không làm gì được, nén giận nói: Em đi tắm đi.
Trần Niệm cúi đầu đứng tại chỗ, vô cùng lúng túng.
Bắc Dã nghĩ cô rõ chậm chạp, đạp một đạp dịch chuyển cái ổ, vươn tay định đẩy cô một cái, đụng phải lưng cô, mồ hôi hong khô khiến quần áo bện thành khối rắn.
Ngón tay vẫn duy trì tư thế đụng, cô cũng không né tránh.
Tìm bộ đồ cho em. Cậu mở tủ quần áo, tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô. Trần Niệm vươn tay nhận, thấy tay mình rất bẩn, kẽ móng tay đầy bùn đen, rụt tay lại.
Bắc Dã xoay người đi vào nhà tắm, treo áo sơ mi lên móc, quay đầu phát hiện cô lặng lẽ đi vào theo.
Cậu đi tới bên tường, lấy vòi sen trên cái giá xiêu vẹo xuống, chà cặn bẩn màu trắng xám trên vòi nước một cái, cúi đầu chỉ cho cô xem:
"Bên này là nước nóng, bên này là nước lạnh."
Nói đoạn chỉnh nước ấm cho cô,
"Áp lực nước không ổn định, em coi chừng…"
Trong thoáng chốc, câu kế tiếp nuốt ngược vào.
Trong tầm mắt, đôi chân trần dơ bẩn của cô gái đi tới, váy đồng phục rơi xuống bên chân, thoạt đầu để lại đường nét phẳng phiu, chờ đến khi dòng nước giội vết muối và bùn, tấm vải ấy mềm dần, hiện ra vẻ sạch sẽ và trắng như tuyết nó vốn nên có, giống như một miếng bơ từ từ tan ra.
Trái tim thiếu niên giống như chiếc váy ấy.
Quần áo của cô gái liên tiếp rơi xuống.
Trên gạch men dính đầy cặn bẩn, tiếng nước chảy quanh co khúc khuỷu.
Bắc Dã hít một hơi, nâng tầm mắt, ánh mắt dán vào làn da non mềm của cô. Đi lên, một bức tranh đêm tuyết dần trải ra, dòng chảy trắng ngà, mực nước đen nhạt, tuyết trắng trùng điệp, dạ quang um tùm, điểm hai hạt chu sa, tựa như nụ hoa mai đỏ.
Cuối cùng cậu nhìn vào mắt cô.
Cô nhìn cậu, tựa như ổn định mà khẩn trương, tựa như thăm dò lại thận trọng.
Đau đớn một trận. Cậu chợt lùi ra sau một bước. Nước rất nóng, vòi sen phỏng tay. Cậu vội vàng vặn vòi nước, khom lưng, vô tình hay cố ý để áo thun che kín cái quần rục rịch.
Chỉnh xong rồi, cậu nhét vòi sen vào giá, nhanh chóng rời khỏi.
Bắc Dã đi tới bên cạnh bàn thất thần mấy giây, vô thức móc một điếu thuốc ra châm.
Cửa nhà tắm không đóng, tiếng nước chảy tí tách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!