Chương 3: (Vô Đề)

Bạn nhỏ Jeon bị tiếng loạt xoạt của giấy bút va chạm làm thức giấc, ngơ ngác ngồi dậy nhìn lên đã thấy Taehyung đang thu dọn sách vở vào trong balo, số sách của thư viện xếp gọn thành một chồng bốn, năm quyển chuẩn bị đem đặt lại lên giá.

"Taehyung.. tiền bối.."

Jungkook lơ mơ gọi nhỏ, hai bàn tay nắm tròn đưa lên dụi dụi hai mí mắt còn lim dim.

"Dậy rồi thì về nhà đi, tối rồi bố mẹ cậu lại lo."

Jungkook thấy anh khoác balo lên một bên vai, tay ôm chồng sách đem đi xếp lại lên kệ tủ bên kia liền vội vã đứng dậy, ôm lấy balo màu be sữa của mình chạy theo.

"Bố mẹ em lo cho em lắm, vậy anh Taehyung có lo cho em không?"

Kim Taehyung không nhìn cậu, chỉ chậm rãi đáp lại.

"Tôi không lo."

Jungkook phồng má bĩu môi, bước chân cũng nhanh nhẹn để bắt kịp tốc độ của anh. Kim Taehyung lạnh lùng luôn là hình ảnh từ trước đến giờ của anh đối với mọi người trong trường, nhưng Jeon Jungkook luôn cảm thấy bản thân anh có nhiều khúc mắc không thể giải toả trong lòng.

Bên ngoài trời đã sẩm tối, hôm nay Kim Taehyung rời thư viện trễ hơn mọi lần. Anh đi đến khu đỗ xe lấy chiếc xe đạp còn trơ trọi một mình ở đấy, còn Jungkook đứng ngay cổng trường chờ đợi. Không khí Seoul về đêm lộng gió, mang theo chút hơi lạnh của sương khiến mái tóc bồng bềnh của cậu trở nên rối tung, cả người còn rùng mình một cái.

Quay người nhìn Taehyung đang dắt xe ra, Jungkook chẳng để ý chuyến xe buýt đi tới bến ở trước chung cư gia đình cậu ở vừa rời bánh khỏi bến ngay trước cổng trường.

"Tiền bối về cẩn thận nhé, ngày mai gặp lại!"

Kim Taehyung kéo khoá áo khoác lên đến tận cổ, gật nhẹ đầu xem như một lời tạm biệt rồi lên xe chạy về hướng ngược lại với cậu.

Jungkook vừa đi bộ ra bến xe vừa nhìn giờ trong điện thoại, sáu giờ bốn phút, lúc này cậu mới nhận ra bản thân đã lỡ chuyến xe buýt lúc sáu giờ tối mới đây để về nhà.

"A.. tại sao mình lại không để ý chứ!"

Jeon Jungkook khổ nỗi muốn giãy đành đạch ở trạm xe bus. Một mình cậu nên không muốn đi taxi vì tốn kém chi phí nhiều hơn đi xe buýt, Jungkook lại cực kỳ dè dặt trong chuyện chi tiêu phải có mục đích. Thế là thay vì bắt taxi, cậu quyết định ngồi đợi ba mươi phút cho đến chuyến tiếp theo.

Ngồi đợi chưa đầy năm phút bụng nhỏ liền kêu rột rột, Jungkook vừa xem điện thoại vừa chu môi phàn nàn trách móc bạn bụng mềm trắng trẻo đang ồn ào liền nhận được một cái ấn nhẹ trên đỉnh đầu tròn vo.

"Tiền bối?"

"Sao còn ngồi đây?"

Kim Taehyung vừa đạp xe ngược hướng đường về nhà để mua chút đồ, quay lại vẫn thấy cậu hậu bối này còn thơ thẩn ở bến xe chưa về.

"Em lỡ xe buýt lúc 6 giờ rồi.."

Jungkook vừa ngước mặt vừa làm bộ mếu máo, ở đây vừa lạnh vừa đói, chẳng nhẽ cậu lại đi bộ về nhà bây giờ. Chung cư nơi cậu ở cách trường tận hai mươi phút đi bộ, Jungkook rất lười đi.

"Nhà cậu ở đâu?"

"Chung cư Kangnam ạ."

Kim Taehyung nhìn cậu, lại nhìn ra phía sau chiếc xe thể thao màu đen không có chỗ ngồi chở người của mình. Bất đắc dĩ vòng chân đứng xuống khỏi xe, vuốt lấy mái tóc lộn xộn vì gió của bản thân nói.

"Đứng lên về thôi."

"Em đã bảo là em lỡ xe mà.."

"Tôi cùng cậu về."

"Em đã nói.. à hả.."

Đến lúc Jungkook tiêu hoá rõ mồn một lời anh vừa nói thì cậu đã thấy Taehyung đeo balo bằng một bên vai, tay dắt xe đi trên vỉa hè về phía trước được một đoạn. Cậu hớt hải bỏ điện thoại vào balo sau lưng rồi chạy theo, cậu lười đi bộ về nhà một mình, nhưng đi cùng với Taehyung lại là một chuyện khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!