Chương 26: (Vô Đề)

Taehyung đã hoàn thành xong kỳ thi Suneung, thời gian chờ đợi kết quả thi ở nhà, còn Jungkook vẫn đến trường đi học như bình thường.

1

Không có Taehyung, bạn nhỏ chán chường hẳn đi, nhưng cậu vẫn rất chăm ngoan học tập, để sau này cậu cũng phải thi giỏi bằng nửa Taehyung của cậu cơ. Chỉ là giờ giải lao, không có người để cậu tìm nữa, Jungkook nằm ườn ra bàn học, nhắn tin tủm tỉm với Taehyung bằng điện thoại ốp thỏ của mình.

1

"A"

Jungkook quay phắt ra sau khi kêu lên, Choi HaKyung cười hề hề vừa áp lon nước chanh lạnh vào mặt cậu, kéo ghế ngồi xuống chỗ cạnh đấy của mình.

"Ngồi thẳng đi, không có tiền bối Kim mày thành thỏ lười à?"

Jungkook lườm nguýt, nhận lấy lon nước được HaKyung thẩy qua cho. Cậu khui lon, uống một ngụm rồi đặt lên bàn, miệng vẫn kề ngay đấy, ngậm lấy miệng lon nhắn nốt mấy tin.

"Nước ngon, cảm ơn nha."

"A"

Jungkook lại kêu lên, HaKyung dám búng lên má cậu, đau chết.

"Mặt tròn ghê, tiền bối Kim chăm mày cũng tốt quá đi, rất tin tưởng giao bạn tốt cho đàn anh nha."

"Tao mách Taehyung nha mày."

Jungkook cau có sờ má, dùng cùi trỏ huých sang bên HaKyung đang cười ngả nghiêng, tên này suốt ngày trêu chọc cậu, nhưng là người bạn tốt nhất của cậu. Ba tháng cậu theo đuổi Taehyung, người ngoài nghe có vẻ rất ngắn, nhưng đối với bản thân Jungkook khi chạy theo một người cậu luôn ngỡ như không có một chút cảm tình gì với mình, thực sự tủi thân rất nhiều, thời gian cũng cảm thấy rất dài.

Có vẻ cậu không nhận ra từ phía Taehyung, nhưng HaKyung thì rất tinh tường, đã luôn ở cạnh giúp cậu trải qua thời gian đó, an ủi khi cậu buồn, dỗ dành cổ vũ khi cậu tủi thân, giúp Jungkook từng bước tiến đến gần hơn Taehyung, cho đến khi anh thành thật với tình cảm của mình và mở lòng đón lấy cậu.

Tiếng chuông cuối giờ cuối cùng cũng reo lên, Jungkook chỉ đợi có như thế để dọn đồ trở về. Taehyung nhắn anh đã đến đón cậu.

"Jungkook, tao thèm bánh của cô Jeon rồi, qua cửa hàng nhà mày đi."

"Taehyung đang đợi tao dưới kia, cùng nhau không?"

"Còn không đi!"

Choi HaKyung nhướn mày bật ngón trỏ cảm thán, hai người nghịch ngợm vừa đi vừa chạy. Taehyung đã đến trước cổng trường 5 phút trước, tính vào trong thì nhận được điện thoại, nói chuyện cũng được vài phút rồi.

Anh vừa tắt máy, ánh mắt cũng đã lia thấy thân ảnh bạn nhỏ tươi tắn chạy ra cổng trường, lao về phía mình. Buổi chiều mùa đông trời quang, bầu trời đầy mây, gió lùa đến xô tung mái tóc bồng bềnh lúc nào cũng thơm mùi dầu gội của cậu, Taehyung đón lấy Jungkook lao vào lòng mình, một chút nghịch ngợm cũng không bớt đi chút nào.

"Bánh bao học xong rồi hử, có mệt không?"

"Em rất là mệt ạ." Jungkook làm điệu than thở, môi hồng cũng bĩu ra một giọng mè nheo. Taehyung muốn cắn cho cậu một cái, nhưng hiện tại lại không tiện cho lắm.

"Nhưng từ lúc thấy anh, bánh bao siêu khoẻ rồi a."

1

Cái điệu dẻo miệng này, Jungkook cười hì hì, Taehyung cũng không nhịn được bật cười theo cậu, vuốt nhẹ bầu má mềm mại tròn xoe cưng nựng. Jungkook lúc nào cũng đáng yêu, nghịch ngợm y hệt bọn trẻ con.

Taehyung để ý HaKyung cũng vừa tiến lại, hơi cười chào hỏi. Choi HaKyung vui vẻ cúi đầu, tính cách hoà nhã và thân thiện giống Jungkook, nên hai người cũng đã làm quen trước đấy, rất nhanh có thể hoà hợp.

"Đàn anh, Jungkook nhà anh mời chúng ta đến cửa hàng cô Jeon, đi thôi nhỉ?"

"Taehyung, anh có muốn đi không ạ?"

Taehyung đương nhiên gật đầu đồng ý, nắm tay Jungkook dẫn đi, cùng HaKyung bắt một taxi để đến ăn bánh ngọt của mẹ Jeon. Jungkook cảm thấy tâm trạng Taehyung hình như không được tốt lắm. Trời đã lờ mờ tối, điện thoại Taehyung rung lên hai cuộc gọi từ số lạ, nhưng anh chẳng mảy may quan tâm bắt máy, ngồi cắt bánh cho cậu ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!