Chương 25: (Vô Đề)

Cả hai trở về phòng khi đã muộn, tuyết đã ngừng rơi, bầu trời giăng kín mây đen cũng quang đãng hẳn.

81

Taehyung đem quần áo đi tắm, Jungkook giúp anh dọn lại hết đống sách vở tài liệu ôn thi ở bàn học vào kệ sách. Nhìn cái gì cũng đã nhàu nát, sách vở lẫn đề ôn đều bị Taehyung lật giở ghi chép đến không còn nguyên vẹn. Em nhỏ mỉm cười nhìn rất lâu, trông người lúc nào cũng cứng ngắc nhưng chữ viết đặc biệt đẹp đẽ. Nhìn đống đồ vừa được xếp gọn gàng trước mắt, Taehyung đã cố gắng nhiều đến thế, mong rằng mọi kết quả sẽ được đền đáp đúng nghĩa.

Jungkook mang chúng đặt vào kệ sách ngay ngắn, sách của anh quá nhiều, cảm tưởng như thêm một cái kệ nữa may ra còn đủ chỗ. Lại phát hiện ra một ngăn kéo trong cùng của kệ như thể đã lâu chưa được đụng tới, ở khuất trong vách tường chật hẹp, Jungkook vươn tay kéo ra, coi có chứa thêm được chút gì không. Hiện trước mắt cậu là ngăn tủ chứa toàn bộ những vỏ kẹo chocolate matcha mà cậu đã tặng anh mỗi ngày ngày trước, từng cái đều được làm sạch và bảo quản rất cẩn thận trong một chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ. Jungkook tủm tỉm, hoá ra từ trước đó Taehyung đã luôn trân trọng món quà của cậu, cẩn thận dè dặt từng chút một để đến với cậu.

"Vậy mà lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm em, đồ ngốc."

Jungkook hí hửng nâng niu cái lọ, sau đó lại phát hiện phía dưới là một cuốn tập như cuốn vẽ của trẻ nhỏ đã cũ kỹ. Cậu tò mò lấy ra, dù đã cũ nhưng không hề dính chút bụi bặm, nhìn giống như đã được bảo quản rất kỹ từ lâu. Cuốn vở đề tên Kim Taehyung, nét chữ mềm mềm non nớt chưa rõ ràng, có vẻ như chữ của trẻ nhỏ mới học mẫu giáo.

Cậu lật thử vài trang giấy, trong này đều là tranh vẽ của Taehyung hồi nhỏ, sau mỗi bức tranh đều đề tên Kim Taehyung 5 tuổi, 6 tuổi, 7 tuổi, cuốn vẽ đã sử dụng được hơn nửa. Taehyung vẽ rất nhiều, bức tranh nào cũng đầy đủ màu sắc, nhưng nhiều nhất là màu xanh dương tươi mát, là bầu trời, là đại dương. Những bức tranh đều có ba người, hai người lớn và một bạn nhỏ lúc nào cũng mặc áo màu xanh dương. Jungkook giở đến bức tranh cuối cùng, vẫn là hình ảnh ba người, nhưng chưa được hoàn thiện màu vẽ.

Trang kế tiếp, không phải tranh, mà là một vài dòng chữ nhỏ, nét chữ đã có phần cứng cáp hơn nhưng hơi lộn xộn.

Con thích màu xanh, màu của bầu trời và của đại dương. Con không biết, nhưng nhìn vào nó, con cảm thấy rất vui vẻ. Có người bảo rằng, loài chim bay lượn về phía bầu trời cũng sẽ quay trở lại tổ ấm ở mặt đất, người ta có ra mãi đại dương xa làm lụng, cũng sẽ lại trở về với mái nhà của mình. Con hy vọng, mẹ đi đâu, có đi xa hay đi lâu, rồi cũng sẽ trở về với con, với bố, mẹ nhé.

1

Một tấm ảnh nhỏ bằng bàn tay rơi xuống, trong hình là hai vợ chồng, người vợ đang mang thai, bụng còn chưa lớn lắm. Nhìn người đàn ông, cậu có thể đoán được đó chính là bố của Taehyung. Jungkook chăm chú, để ý mặt sau của bức hình, lại một dòng chữ nữa được ghi trên đó. Mắt cậu đỏ hoe, bao nhiêu nhẫn nhịn cũng không được nữa, giật mình rơi nước mắt.

Đây là bức ảnh duy nhất của bố mẹ có con, con sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.

Jungkook không biết, có phải Taehyung vẽ nhiều tranh đến như thế, không phải anh thích vẽ, mà là anh muốn có những bức ảnh được chụp chung với bố mẹ hay không?

Taehyung chưa lần nào đề cập đến gia đình anh, nhưng qua những thứ cậu vừa đọc được, có lẽ gia đình anh xảy ra chuyện năm Taehyung mới còn nhỏ. Và mọi chuyện đã khủng khiếp như thế nào, để đến tận bây giờ, nỗi ám ảnh ấy vẫn đeo bám và khiến Taehyung mấy lần mất kiểm soát.

Cả căn nhà của Taehyung hiện tại, tất cả đều là màu xám ghi, đồ vật cũng tối màu không có gì nổi bật. Jungkook nhìn hết một lượt, Taehyung tự vẽ bản thân mình luôn tươi tắn trong những bộ đồ màu xanh, nhưng tủ đồ chỉ có duy nhất hai màu đen trắng. Có thể, sở thích sẽ thay đổi khi anh lớn lên, cũng có thể, mọi điều không tốt đẹp đổ ập đến suốt bao nhiêu năm qua, khiến hy vọng trong lòng Taehyung dần dần bị vùi dập, một chút cũng không dám mơ mộng nữa.

Nổi bật trong đống không gian tối màu ấy, chỉ có bộ bát đĩa màu xanh matcha cậu khen xinh mấy tháng trước, Taehyung không ngần ngại đặt về, cùng cậu ăn uống mỗi ngày.

Taehyung tắm xong, ra ngoài đã thấy Jungkook nằm trong chăn, chân còn thò ra ngoài ngoe nguẩy. Anh nhìn đống sách ngổn ngang trên bàn đã được thu dọn gọn gàng trong kệ sách, mỉm cười nhìn em nhỏ cũng đang nhìn mình. Hôm nay là một ngày thực sự mệt mỏi, Taehyung mặc kệ cái đầu còn ẩm ướt phủ khăn bông, nằm ườn lên giường ôm cậu.

"Cảm ơn bánh bao nhỏ."

"Taehyung, đầu ướt chưa được ngủ đâu."

Jungkook nắm lấy khăn bông trên đầu anh, chu môi nhắc nhở. Taehyung không quan tâm, còn chui vào sâu hơn dụi vào người cậu. Jungkook bị nhột, dùng hai tay nhấc đầu anh lên, rất nghiêm túc nhắc nhở trong khi mặt người kia đã có chút xị xuống.

"Ngủ như này mai dậy sẽ đau đầu đó, anh không được hư đâu."

"Nhưng mà anh mệt, không còn sức nữa, chút sức cuối ngày này chỉ muốn ôm em."

Jungkook phì cười, tên mặt gỗ này làm nũng cũng rất dễ thương đi. Đến cuối cùng vẫn nuông chiều anh một chút, cậu biết hôm nay Taehyung rất mệt mỏi. Jungkook nửa nằm nửa ngồi lên thành giường, sau lưng đã được Taehyung chèn gối mềm, anh gác mặt nằm lên vai cậu, Jungkook nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc người trong lòng cho khô ráo hơn.

"Anh ơi."

"Anh vẫn nghe đây."

Giọng Taehyung rất nhỏ, vừa trả lời vừa miết nhẹ eo cậu.

"Taehyung có thích màu xanh không, màu của bầu trời và đại dương đó."

Taehyung hơi nhấc mắt, mấy giây sau đã ngập ngừng gật nhẹ đầu.

"Rất đẹp đúng không bánh bao?"

"Anh luôn cảm thấy vui vẻ khi nhìn lên màu xanh của bầu trời, từ trước đều như vậy, mỗi khi mệt mỏi anh đều nhìn chúng thật lâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!