"Đừng khóc, tôi không biết dỗ con nít nín khóc mà."
Jungkook mủi lòng sụt sịt, đưa một bàn tay vo tròn thành nắm đấm nhỏ lên dụi dụi mắt. Ngay lập tức bị Taehyung gạt xuống không cho.
"Không được dụi mắt."
Kì kèo đến một lúc, Taehyung mới dỗ được Jungkook nín khóc và đưa cậu lên trên nhà.
Bạn nhỏ ngồi quỳ gối trên ghế sofa, hai bàn chân chụm vào nhau đợ dưới mông mềm. Cậu giúp Taehyung lau sạch máu và dán băng cá nhân ở vết thương trên trán, bôi thuốc vào khoé môi, thoa dầu ở mạn sườn có vết bầm tím nhè nhẹ.
Môi nhỏ mím chặt lại, mỗi cái chạm xuống vết thương của anh đều khiến Jungkook nhíu mày, mặc dù Taehyung là người đau nhưng một cái xuýt xoa cũng không có.
Anh buồn cười nhìn dáng vẻ của cậu, nhẹ giọng trấn an.
"Tôi không đau, cậu cuống quýt làm gì hử?"
Jungkook ngước mắt, tay đang thoa nhẹ lớp dầu giảm đau lên vết bầm bên sườn eo Taehyung cố tình ấn mạnh, người kia cũng bất ngờ rụt người kêu lên.
"Anh nói không đau cơ mà?"
Jungkook nghiêm túc trừng nhẹ mắt, Taehyung không nói lại được, ngậm ngùi im miệng để bạn nhỏ chú tâm thoa thuốc.
Cậu lo lắng hỏi chuyện, anh chỉ bảo rằng anh giúp một người bị cướp túi xách nên xảy ra ẩu đả với tên cướp, sau đó lui vào phòng tắm thay đồ, tắm gội thân thể đầy bụi bặm lẫn mồ hôi.
Mất khá lâu thời gian mới trở ra, không gian yên ắng khiến Taehyung tưởng Jungkook đã về nhà, ngay lập tức phì cười nhìn bạn nhỏ vẫn ngồi khoanh chân tròn xoe trên sofa, ngửa đầu ra sau thành ghế ngủ yên.
Bàn tay với những ngón thon dài vẩy vẩy lọn tóc ướt nước rồi luồn khăn bông vào lau khô, bước chân nhẹ nhàng đi đến chỗ Jungkook cúi đầu nhìn cậu, nụ cười dịu dàng ngày càng thêm đậm.
"Jungkook?"
"Ngủ rồi à?"
Jungkook không hề có dấu hiệu còn thức, nhưng Kim Taehyung lại nheo mày, môi mỏng còn mím lại nhịn bật cười.
"Jungkook, tôi đưa cậu về nhà ngủ nhé."
Vẫn không một động tĩnh.
Mái tóc đen dày đã khô được nhiều phần, Taehyung vắt khăn bông lên ghế, ngay lập tức khom người bế ngang Jungkook lên trước ngực mình.
Hàng mi người nhỏ bất ngờ rung rung, bàn tay tròn cũng bất ngờ rón rén nắm chặt áo anh. Cậu vốn dĩ đang giả vờ ngủ quên để được ngủ lại đây, thế nào mà Taehyung lại muốn đem cậu trả về.
Jungkook nghĩ trong đầu là thế, vẫn duy trì màn diễn của mình. Nhưng vốn dĩ Kim Taehyung đã biết được ý đồ của cậu, còn xấu xa giả vờ nói mang cậu về nhà để trêu ghẹo. Bởi những lúc muốn ngủ lại, cậu toàn xài chiêu này. Đương nhiên, lần nào cũng thành công.
Bế người nhỏ trên tay đi tắt điện phòng khách, Kim Taehyung di chuyển vào phòng ngủ, đặt Jungkook nằm gọn gàng ở một phần giường. Cậu khi được thả xuống ngay lập tức làm bộ ngọ nguậy, mơ mơ màng màng úp mặt vào đống chăn mềm mại với ý cười hiện đầy khoé môi.
Đèn ngủ được bật lên, phần giường còn lại bên cạnh nhanh chóng lún nhẹ xuống. Kim Taehyung xoay người giúp cậu chỉnh chăn gối, rất chuyên tâm chiều theo bạn nhỏ đang bày trò.
"Ngủ ngon."
Bàn tay to lớn mang chút lành lạnh vò nhẹ mái tóc mềm mượt của người nhỏ, Jungkook cảm thấy cả người rạo rực, giọng nói trầm ấm lúc thì thào của Taehyung khiến tim cậu nổ tung.
Kim Taehyung nằm ngửa, đầu hơi nghiêng nhẹ sang phía bên kia nhắm mắt đi ngủ. Phải đợi đến một lúc sau Jungkook mới rón rén mở mắt, khẽ nhoài đầu lên nhìn sườn mặt sắc nét của anh dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, thế cũng không hết đẹp trai được.
"Đẹp trai vậy còn không chịu yêu em đi."
Môi người nhỏ bĩu ra, cánh tay nhỏ nhắn từ khi nào đã chống ngang đầu nhìn sườn mặt của Taehyung. Nếu Taehyung xoay mặt về phía này, chắc hẳn sẽ trông được ánh mắt mười phần trọn vẹn cả mười đang u mê nhìn mình.
Jungkook không biết ở phía bên kia, Kim Taehyung hơi mở mắt, vốn dĩ lúc nãy chuẩn bị vào giấc, lại nghe được đứa nhỏ này ngọ nguậy khen anh đẹp trai, không ngủ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!