Chương 11: (Vô Đề)

"Tin chưa?"

Người nhỏ không hó hé nửa lời, Kim Taehyung chỉ trông thấy cậu đem bàn tay trắng trẻo phủ lên đôi mắt đang nhắm tịt và hai bánh bao đã ửng hồng vì ngượng ngùng. Jeon Jungkook lúc mặt dày theo đuổi anh thì không biết đến từ ngại, nhưng chỉ cần Kim Taehyung chủ động lần nào, đứa nhỏ này cả bằng ấy lần đều đỏ mặt không nói được gì.

Jungkook ư hử trong cổ họng che mặt trốn tránh, khoé môi Kim Taehyung hơi mỉm nghiêng đầu nhìn cậu, vừa nhẹ thả người xuống sàn thì cậu đã chúi mặt lên góc cửa, úp vào không dám đối diện, lén lút đưa tay sờ sờ phiến môi hồng nhuận vẫn vương cảm giác ngọt ngào và mùi bạc hà khoan khoái mát lạnh.

"Làm sao đấy, không muốn nói chuyện với tôi nữa à?"

Kim Taehyung khoanh tay trước ngực, ý cười hiện rõ trên môi nhưng giọng điệu lại nghiêm túc đến trầm lại muốn trêu ghẹo cậu, hại Jungkook xoắn xuýt chui ra khỏi góc cửa với gương mặt chưa bớt hồng hào.

Hôm nay cậu mặc quần đùi gần chạm đến đầu gối và áo thun lỡ tay màu trắng, lộ ra cẳng chân trắng muốt như cục bông, những vệt hồng nhàn nhạt trên gương mặt bầu bĩnh càng làm bạn nhỏ thêm khả ái, thu hút.

Kim Taehyung nhìn cậu, trong lòng không giấu nổi cảm giác nhộn nhạo khó hiểu.

Jungkook vội vàng xua tay, hai mắt láo liên đảo tứ phía, cuối cùng cũng chịu nhìn đến nam nhân đẹp trai trước mặt.

"Em có muốn nói chuyện với anh mà.."

"Thế sao lại không chịu nhìn mặt tôi?"

"Jungkook ngại mà.."

Jungkook vừa ngại vừa thích, nói xong thì mặt nhỏ cũng cúi gằm xuống che đi nụ cười tủm tỉm dễ thương. Như nhớ ra gì đó, cậu nhanh chóng cầm lấy hộp thịt hầm được Taehyung để lên kệ tủ bên cạnh từ khi nãy, giơ ra phía anh, lúc này mới lấy lại được vẻ hồ hởi vốn có.

"Bố mẹ em biết anh mới chuyển đến trước nhà nên kêu em mang một chút đồ sang tặng anh để ăn tối, tiền bối nhận nhé?"

Kim Taehyung nhìn xuống hộp thịt hầm còn ấm nóng trong tay Jungkook, vài giây sau mới vươn tay ra nhận lấy, tiện thể xoa đầu cậu.

"Cảm ơn cậu và bố mẹ cậu, chuyển lời hộ tôi."

"Dạ!"

Đứa nhỏ vui vẻ gật đầu một cái thật mạnh, ngước lên đã trông thấy khoé môi mỉm nhẹ của anh.

"Vậy.. Taehyung đi ăn cơm đi nhé, em về nhà nha."

Kim Taehyung gật nhẹ đầu, bàn tay ở trên đỉnh đầu em cũng luyến tiếc hạ xuống.

Bạn nhỏ hí hửng vẫy tay mở cửa rời đi, nhưng chưa kịp trông thấy cửa nhà sập lại thì lần nữa được hé ra, Jungkook thò đầu vào với nụ cười lộ răng thỏ.

"Anh ơi, chút nữa em qua cùng anh học bài có được không?"

"Được, mau về ăn cơm đi."

Kim Taehyung không ngần ngại đồng ý, thế là bạn nhỏ được một dịp vui sướng, đem tâm trạng thoải mái chạy về nhà mình vỏn vẹn bằng bốn năm bước chân. Lúc đi mặt mày ỉu xìu như mất sổ gạo, lúc về niềm nở như bắn cả ra trái tim đỏ trên đầu, còn xoay vài vòng ở phòng khách khiến bố mẹ Jeon nhìn nhau ngán ngẩm thắc mắc.

Jungkook chạy đến ôm ôm bố Jeon, thầm cảm ơn rối rít vì bố đã sai cậu đem đồ ăn sang tặng hàng xóm mới.

Kim Taehyung đóng cửa, quay trở vào trong nhà với hộp thịt hầm ấm áp trên tay.

Nắp hộp vừa mở, mùi thơm nhè nhẹ xông vào khoang mũi, Taehyung nhìn chằm chằm vào chúng một lúc lâu, đến nỗi hai mắt trở nên cay nồng không biết là do mỏi mắt hay vì điều gì khác.

Anh còn định sẽ ăn mì gói, nhưng nhìn hộp thịt trên bàn liền quay sang lấy nồi nấu một ít cơm nóng.

Tối đó, Kim Taehyung vừa ăn cơm nóng cùng món thịt hầm duy nhất của gia đình Jungkook, vừa nghẹn ngào rơi nước mắt ướt khoé mi.

Một chút ấm áp lại mang đến vạn phần tủi thân, Kim Taehyung nhớ mẹ, nhớ những bữa cơm gia đình ngày bé. Dù chúng luôn ồn ào với âm thanh bố mẹ cãi vã và tiếng bát đũa vỡ loảng xoảng trên sàn, nhưng bọn họ vẫn là một gia đình đầy đủ.

"Hoá ra cơm nhà lại dễ nuốt như thế này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!