Chương 9: (Vô Đề)

Bánh bao thịt, dưa chuột xào, thịt nạc trộn, cháo gạo trắng.

Khiến ba đệ muội kinh ngạc mở to mắt, Thạch Định hào sảng mời ngồi xuống ăn cơm.

Lúc đầu còn có chút không thoải mái, dù sao cũng còn nhỏ, có đồ ăn là đủ.

Rất nhanh đã quên mất sự không thoải mái.

Sau bữa ăn, Thạch Định đưa cho ta hai lượng ba tiền bạc còn lại, nhỏ giọng phàn nàn: "Nồi sắt thật đắt."

Ta cất tiền đi, đáp lại hắn: "Người xưa từng nói một câu rất hay, nhà nghèo giá bạc triệu*. Hơn nữa đồ bằng sắt, xưa nay đều rất đắt."

*đồ gia dụng bán đi không được bao nhiêu nhưng mua vào thì đắt, cho nên hạn chế chuyển nhà để hỏng đồ

"Đúng là như vậy. Ny Nhi, ta đã hỏi thăm rồi, nhà ở huyện rộng rãi hơn, có viện tử, bốn năm gian phòng, nhà chính và bếp đều rất lớn, có giếng nước thì khoảng hai trăm lượng."

"Còn cao lê, như cái lọ chúng ta đựng này, năm tiền bạc một lọ, đến lúc đó thương lượng thêm, có thể được bảy tiền."

"Thế thì tốt quá."

Tổng chỗ hôm nay với hôm qua nấu được, đã có mấy lượng bạc.

Đợi đến khi hái hết lê về nấu thành cao lê, sẽ được mấy chục lượng, như vậy thì việc rời khỏi huyện để mua nhà đã tiến thêm một bước lớn.

Tối nay hai muội muội ngủ với ta, Thạch Định, đệ đệ trải chiếu ngủ ở bên nhà chính.

Ta nghĩ, nếu lên huyện mà dư dả, chắc chắn phải mua nhà nhiều phòng, cha nương, huynh đệ tỷ muội đến cũng được, họ hàng cũng vậy, không cần phải trải chiếu ngủ.

Có thêm ba đứa đệ muội, về cơ bản đều là Thạch Định buổi trưa đi hái lê, mang lê về, ăn trưa xong thì đi săn, nếu săn được thứ gì hiếm, hắn đều đi huyện ngay trong đêm.

Hắn nói thú rừng sống có giá hơn, c.h.ế. t rồi thì tiền bạc phải giảm một nửa.

Một lọ cao lê sáu tiền, có đệ đệ muội muội giúp đỡ, thực sự không mệt.

Thạch Định bán đồ săn, không mua lương thực thì mỗi lần ít nhất cũng được một hai lượng bạc, nếu mua lương thực thì một đồng cũng không còn.

Nhà có bảy miệng ăn, một ngày ba bữa, người nào cũng ăn khoẻ.

Đến tháng chín, ta tính toán lại số tiền trong tay, đủ một trăm ba mươi lăm lượng, cùng mấy trăm đồng tiền.

"Nhiều thế."

Đừng nói Thạch Định không tin, ngay cả ta cũng cảm thấy như đang nằm mơ.

Trong nhà chất đầy lương thực, muối và gia vị cũng tích trữ không ít, trong hang núi có đủ loại thịt.

Đậu đũa khô cũng không thiếu, trong chum còn trữ một trăm quả trứng vịt.

Trên núi không còn lê nhưng đằng lê và hạt dẻ lại có.

Ta nghĩ không biết đằng lê có thể làm món ăn gì khác không, chỉ là chưa từng làm, cũng không có ý tưởng, nhưng bánh bột hạt dẻ lại rất ngon.

Thạch Định muốn đưa ba đứa đệ muội về, lý do rất đơn giản, hắn muốn về phòng ngủ.

"Được thôi, ngày mai chúng ta cùng xuống núi, mang cho cha nương một lọ cao lê, còn ông ngoại, ông nội cũng không được thiếu."

"Các đệ muội lên núi giúp đỡ, không thể không cho một đồng tiền nào, ta nghĩ sẽ cho cha nương hai lượng bạc, hai muội muội mỗi đứa một lượng, để chúng biết ta để tiền ở đây, đợi sau này thành thân, xuất giá, sẽ lấy ra cho chúng. Mỗi đứa thêm một trăm văn, để chúng muốn mua gì thì mua."

Ta nhìn Thạch Định, hắn nhìn ta cười nịnh nọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!