"Hắn đối xử với con tốt lắm, chỉ là ngày thứ hai chúng con đã phải chia gia sản."
"Chia gia sản cũng tốt, chia gia sản rồi con tự mình làm chủ, không cần nhìn sắc mặt của bà mẫu, tẩu tử nữa. Con và Thạch Định đều còn trẻ, cố gắng tích cóp thì sẽ có tiền."
Ta không nói với nương chuyện bà nội phải uống thuốc, ông nội tuổi đã cao, Thạch Định muốn lên trấn, huyện thành lập nghiệp.
Chỉ nói Thạch Định sẽ đưa ta lên trấn bán hoẵng.
"Việc bán đồ săn bắt quan trọng, đi đi, đợi các con về ăn cơm trưa."
Đệ đệ muội muội còn nhỏ, thấy chúng ta lên trấn, mong ngóng nhìn theo.
Thạch Định nhìn ta, lại nhìn bọn chúng, đi tìm cha nương nói chuyện đưa bọn chúng đi cùng.
Nương do dự một lúc: "Được, đi đi, nhớ là không được làm phiền tỷ phu các con."
Dù không mua được gì nhưng được đi lên trấn mở rộng tầm mắt, cũng tốt lắm rồi.
Trên đường đi đệ đệ muội muội ríu rít nói không ngừng, trên mặt đều là vui vẻ.
Đến trấn, Thạch Định dẫn chúng ta đến thẳng đến tửu lâu.
Quản sự tửu lâu thấy hai con hoẵng, cười không ngớt: "Ta đã nói tiểu tử ngươi là người có năng lực mà.
"Hai con hoẵng này cho ngươi năm lượng bạc, ngươi thấy thế nào?"
Thạch Định suy nghĩ một chút: "Thêm hai vò Trúc Diệp Thanh nữa."
"Chỉ có ngươi thôi đấy, đổi lại người khác ta không cho đâu, hai vò Trúc Diệp Thanh cũng phải hai tiền bạc."
Một vò Trúc Diệp Thanh hai cân, tức là năm mươi văn một cân.
Một con lợn nhà hai, ba trăm cân cũng chỉ khoảng một lượng năm tiền, lợn rừng còn ít hơn một chút, hoẵng là vật hiếm, lão gia có tiền sẵn sàng bỏ tiền ra.
Hắn không có mối, nếu có mối, còn có thể kiếm thêm hai lượng.
Khi Thạch Định nói với ta, ta hít một hơi, chẳng trách chủ quán lại hào phóng cho hai vò rượu như vậy.
Hắn kéo ta vào tiệm vàng, ta sợ hãi: "Đến đây làm gì?"
"Mua cho nàng một chiếc nhẫn bạc."
"Ta không cần."
"Không được, chắc chắn phải mua, bạc tốt bạc đắt thì ta tạm thời không mua cho nàng được nhưng bạc loại này, nương tử người khác có thì nương tử ta cũng phải có."
Hắn không quan tâm, cứ thế bỏ ra hai tiền bạc, mua cho ta một chiếc nhẫn khắc hình hoa mai.
"Đẹp thật."
Tất nhiên là đẹp, hai tiền bạc cơ mà.
Mà chiếc nhẫn bạc này nhiều nhất chỉ nặng một tiền.
Ra khỏi tiệm vàng, hắn nhét nốt chỗ tiền còn lại vào tay ta.
"Nương tử, ta nói được làm được, tiền bạc đều giao cho nàng."
"Vừa nãy sao chàng không giao cho ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!