Chương 6: (Vô Đề)

Thấy ta rửa bát sau khi ăn, Thạch Định nhất quyết bắt ta đun nước rửa, vừa nhóm lửa vừa xách nước, còn lau mồ hôi cho ta, miệng cười đến tận mang tai, có thể thấy hắn rất vui vẻ.

Nhà của Quý Ngưu, Thiết Đản cũng đến giúp, nói tối nay sẽ ăn ở nhà chúng ta, họ cũng không đến ăn không, đều mang theo lương thực, rau củ đến.

Cũng không phải là khoanh tay đứng nhìn, mà là giúp đỡ làm việc, còn mang theo nồi sắt, nồi đất ở nhà đến, tùy tiện dựng ngoài nhà, hầm món ăn cũng mang ra ngoài hầm.

Trong bếp, mỡ lợn được đun trong nồi lớn, thơm đến mức ta gần như ngất ngây.

Thạch Định kéo ta sang một bên, nhỏ giọng nói: "Ny Nhi, tối nay chúng ta còn được ăn bánh bao không?"

"Thế ăn bánh bao nhân thịt tươi nhé?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Mắt hắn sáng lên ngay: "Vậy cần phải làm những gì? Nàng bảo ta làm là được."

"Cần hành lá, còn thịt lợn thì phải băm nhỏ."

"Ta băm, để ta băm."

Nhà không có xửng hấp, Quý Ngưu ca lập tức nói về nhà lấy, đi khá nhanh.

Thịt lợn được lấy ra, rửa sạch, Thạch Định vung dao, băm rất nhanh.

Trộn nhân này cũng có bí quyết, ngoài gia vị, còn phải cho thêm chút dầu.

Ngay cả vỏ bánh bao cũng vậy.

Gan lợn, lòng lợn rửa sạch, có người xào, có người hầm.

Vài tẩu tử vừa làm việc vừa nói đùa trêu chọc ta.

Dần dần quen thuộc, cũng nhớ được ai là ai.

Thịt kho tàu, đầu heo hầm, gan lợn xào, canh tiết lợn, dồi lợn trộn, bánh bao hấp.

Hương thơm vừa tỏa ra nức mũi, bỗng có tiếng trẻ con khóc ở bờ bên kia suối, sau đó là tiếng mắng con.

"Cái đồ trời đánh, hóa ra trước đây đều là ăn cắp, ông trời ơi, làm ơn giáng sấm giáng sét xuống đánh c.h.ế. t tên khốn bất hiếu bất nghĩa này đi."

Thạch Định buông công việc trong tay, đi về phía bờ bên kia suối.

Ta tưởng hắn sẽ đi đánh mắng tẩu tử, kết quả hắn trực tiếp chen qua đám người, đi vào nhà.

Trong nhà nhanh chóng truyền đến tiếng kêu rên đau đớn của đại ca hắn, cùng với giọng nói giận dữ của Thạch Định: "Ngươi không quản được nương tử ngươi, ta cũng không tiện đánh nàng ta, vậy thì ta đánh ngươi. Sau này nàng ta dám mắng thêm lần nữa, ta sẽ đánh ngươi một lần."

"..."

Sau khi tiếng mắng dừng lại, là tiếng khóc lóc.

Sau đó, tiếng khóc lóc cũng không còn nữa.

Chúng ta ăn tối ở viện tử bên ngoài nhà cũ, mỗi người cầm một cái bát, muốn ăn gì thì múc trong nồi, múc trong chậu.

Người lớn trẻ con đều ăn rất trân trọng, không hề lãng phí.

Nhưng đồ ăn làm ra, ngoài mười mấy cái bánh bao dư lại, cũng đã ăn hết sạch.

Dọn dẹp xong, Thạch Định đưa ta đến hang động sau nhà cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!