Chương 2: (Vô Đề)

Ny Nhi, hắn vậy mà lại gọi ta là Ny Nhi.

Nếu như lúc đầu là nguyện ý thì bây giờ là rung động.

Trên cơm độn đậu là thịt, thơm đến mức ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.

"Ny Nhi, nàng ăn đi, ăn không đủ ta sẽ đi lấy thêm cho nàng."

"Đủ rồi, chàng ra ngoài tiếp khách đi."

Thạch Định đáp lời, vừa ra khỏi nhà thì bị huynh đệ của hắn kéo lại trêu chọc một hồi.

Ta ăn cơm, cũng cười theo.

Đêm đã khuya, hắn xách theo một thùng nước vào, ta nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc sắp tới, mặt ta vừa nóng vừa đỏ.

Chỉ là bận rộn cả buổi mà không thành công, hắn thở hổn hển nói: "Ny Nhi, xin lỗi, ta không rành việc này lắm."

Ta lập tức đỏ mặt.

Mặc dù tối qua nương đã nói với ta nhưng ta cũng không biết làm.

Nhưng nếu không động phòng, hắn có định kiến với ta không? Phu gia có thấy cưới ta là lỗ không?

"Nương nói, phải đưa vào."

Thạch Định trẻ tuổi sung sức lại lần đầu nếm mùi đời, rất không biết kiềm chế, náo loạn gần cả đêm, thật sự dày vò ta một phen.

Ta nghe thấy tiếng gà gáy, lập tức nói với hắn là không được, hắn buông tha cho ta, để ta ngủ.

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng mắng: "Nhà ai mà để tức phụ ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào rồi còn không dậy giặt quần áo nấu cơm? Thật là mở rộng tầm mắt."

Đây là đang nói ta sao?

Ta chống người định dậy, Thạch Định đè ta xuống giường.

"Đừng để ý đến nàng ta."

"Ai vậy?"

"Đại tẩu, ta biết tại sao nàng ta lại ầm ĩ như thế." Thạch Định vừa nói, vừa véo mặt ta.

Trong mắt lại nhuốm màu dục vọng.

"Ny Nhi, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức."

Ta còn chưa kịp nói gì, Thạch Định đã dậy mặc quần áo ra ngoài, lớn tiếng nói: "Ta cũng chưa từng nghe nhà nào để tức phụ mới gả vào ngày đầu tiên đã phải giặt quần áo nấu cơm. Tẩu tử, khi tẩu mới gả đến, chẳng phải cũng mấy ngày sau mới bắt đầu giặt quần áo nấu cơm sao?"

"Sao ta với nàng ta có thể giống nhau chứ?"

Giọng của phụ nhân vừa chua ngoa vừa cay nghiệt, còn rất đắc ý.

"Quả thực không giống nhau, tẩu tử là hoán thân*, thê tử của ta là cưới hỏi đàng hoàng."

* hai nhà gả con gái cho nhau

Ngay lập tức, bên ngoài trừ tiếng chim hót ra thì không còn tiếng động nào khác.

Tiếp đó lại là giọng của phụ nhân kia: "Trời ơi, sáng sớm đã thế này, ta không sống nổi nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!