Các nàng kiên quyết lắc đầu: "Chúng ta không phải tiểu đệ, nàng ta không dám bắt nạt tiểu đệ."
Hóa ra các nàng đều hiểu.
Nhưng nỗi buồn không kéo dài được bao lâu, hai muội muội lại vui mừng khôn xiết: "Nương nói, sau này chúng ta sẽ giặt giũ nấu nướng ở đây, sau này sẽ giúp tỷ chăm sóc đứa cháu trai."
"Vậy nếu là cháu gái thì sao?"
"Chúng ta cũng thương nàng ấy, thương lắm thương lắm, thương hơn cả thương... hì hì hì."
Ta không có ý so sánh gì cả.
Ta cho là tình thương không nên phân biệt trai gái, đều là con cháu của mình, đều là người thân m.á. u mủ của mình.
Nhưng rõ ràng, người nghĩ như ta rất ít.
Người có suy nghĩ như cha nương, đại ca thì nhiều hơn.
Thạch Định lại gánh về rất nhiều khúng khéng, khiến ta mừng như điên.
"Năm ngoái vốn định đưa nàng đưa đi hái nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, năm nay ta đã nhớ kỹ lắm đó."
Ta cười với hắn, bảo hai muội muội đi rửa khúng khéng, rồi kể cho hắn nghe chuyện xảy ra ở nương gia.
Hắn cười lạnh thành tiếng: "Tẩu tử nhà nàng..."
Ta đ.ấ. m hắn một cái.
Hắn lại cười hề hề hỏi ta hài tử có động đậy không?
"Không nói chuyện với chàng nữa, ta đi dạy các nàng ấy cách làm sạch khúng khéng, rồi nấu kẹo khúng khéng."
"Nàng đang mang thai, đừng làm những việc nặng nhọc này."
"Ta không làm, ta chỉ dạy các nàng ấy."
Nữ tử đến thế gian này, thật quá gian nan.
Ta muốn dạy cho các nàng những gì ta biết trong khả năng của mình.
"Khúng khéng bỏ hạt, cắt bỏ cả cành, rửa sạch rồi giã nát, cho vào nước sôi đun nhỏ lửa, đun lâu một chút cũng không sao, nhớ đừng để cháy nồi."
"Sau đó cho vào vải thưa vắt lấy nước, đổ nước vào nồi đun sôi nhỏ lửa, rồi đun nhỏ lửa liu riu, vớt bỏ bọt nổi lên."
"Nhớ khuấy đều nồi, đừng để cháy nồi, đợi đến khi hơi sền sệt thì múc ra cho vào lọ gốm."
Ông bà giúp bỏ hạt khúng khéng, tiểu đệ đến giúp giã nát, bận rộn đến nửa đêm mới nấu được hai lọ gốm.
Mệt thì mệt nhưng đệ đệ muội muội lại rất vui, hỏi Thạch Định: "Tỷ phu, chúng ta đi hái nữa nhé?"
"Đi!"
"Cảm ơn tỷ phu, tỷ phu thật tốt."
Trong tiếng khen ngợi không ngớt của đệ đệ muội muội, Thạch Định mơ hồ đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, chui vào ổ chăn vẫn cười nói: "Ngày mai ta chỉ cần đưa đệ đệ đi là được, hai muội muội vẫn ở nhà."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Ừm, chàng quyết là được." Ta trở mình, kéo cái đệm nhỏ lót dưới bụng, rồi lại thiếp đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!