Ngày hôm sau, Thạch Định ăn sáng xong, dùng vải bố quấn đao lại nhiều lớp rồi đeo lên lưng, mang theo ngân phiếu xuống núi đến huyện.
Nhiều tiền như vậy, nếu gặp phải cướp thì có đao phòng thân cũng tốt.
Từ khi hắn xuống núi, lòng ta cứ thấp thỏm không yên.
Đại ca, tiểu đệ mang theo lương thực, quần áo để thay đến, biết được Thạch Định xuống huyện có việc, cũng không ngồi không, đi chặt hai gánh củi ở núi gần đó về.
Đại ca, tiểu đệ nhà ta cũng không có học thức, càng không có hiểu biết gì, chỉ biết đến nhà muội muội thì không thể chỉ ăn cơm, phải làm việc thì phải làm, không thể để muội muội bị phu gia coi thường.
Họ làm nhiều việc, phu gia biết họ có thể giúp muội muội làm việc, sẽ ủng hộ muội muội, muội muội sẽ có thể ngẩng cao đầu.
Chỉ là những hán tử nông dân rất lương thiện và thật thà.
Đến tận khi trời tối Thạch Định mới về, người toàn là bùn đất, miệng lẩm bẩm chửi rủa: "Thằng nhãi, may mà ta chạy nhanh."
4
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Thạch Định như vậy, làm chúng ta sợ không ít.
Ta vội vàng bảo hắn đi rửa mặt, ăn cơm trước.
Bên ngoài vừa có gió vừa có tuyết, đi một đường về đây thật không dễ dàng.
Ăn cơm xong, Thạch Định ngồi bên đống lửa, kể cho chúng ta nghe những gì hắn thấy và nghe được hôm nay.
"Ta vừa đến huyện liền đi thẳng đến tiệm cầm đồ lớn nhất, họ đồng ý đổi nhưng phải mất một phần mười. Ta vốn không muốn đổi nhưng lại nghĩ tiệm cầm đồ nhỏ có lẽ sẽ đòi nhiều hơn, đành cắn răng đổi."
Ông nội gật đầu: "Con làm vậy là đúng."
"Đổi được bạc xong, ta không dám nán lại, vừa ra khỏi huyện thì đã bị mấy người bám theo."
Mặc dù Thạch Định đã bình an trở về nhưng lòng ta vẫn thấp thỏm.
"Bọn chúng khoảng sáu, bảy người, bám rất sát, ta đi nhanh, chúng cũng đi nhanh, ta chậm lại, chúng cũng chậm lại, nếu không phải ta đeo đao, chúng tưởng ta biết võ công nên kiêng dè, e rằng đã xông lên cướp sạch."
"Ta không dám đi đường đã đi lúc trước, đổi sang một con đường khác vào núi, chúng phát hiện ra, lập tức đuổi theo, trong đó có hai người là võ sư, may mà võ công không cao, chúng ta còn đánh nhau một trận."
Ta vội hỏi hắn: "Chàng có bị thương không?"
"Chỉ là vết thương ngoài da, không sao." Thạch Định vỗ tay ta, rồi nắm chặt trong tay.
"May mà trên đường ta đã rút đao c.h.é. m đứt cánh tay của một người, bọn chúng mới kinh ngạc không dám ra tay nữa, ta vội vàng chạy vào rừng sâu, chúng do dự một lúc, vẫn đuổi theo.
"Vào rừng sâu thì đó là thiên hạ của ta, dẫn chúng đi vòng quanh trong rừng nửa ngày, mới hoàn toàn thoát khỏi."
Thạch Định nói xong, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nói đơn giản như vậy, ta không dám nghĩ lúc đó nguy hiểm đến mức nào, hắn đã phải khó khăn như thế nào để bảo vệ số bạc.
"Hôm nay trong huyện có rất nhiều cửa hàng không mở cửa, cũng không có ăn mày, những cửa hàng mở cửa đều có người canh gác."
"Tóm lại, sau này nếu không có chuyện gì thì ta chắc chắn sẽ không đến huyện."
Ông nội gật đầu, bảo Thạch Định theo ông vào nhà.
Hai người nói chuyện rất nhỏ, ta trải giường ở nhà chính cũng không nghe rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!