Yến Quân Tầm bị ấn vào ngực Thời Sơn Duyên, ánh mắt của hắn nhanh chóng quét qua chỗ ngồi chung quanh, đã nhìn thấy không ít người quay đầu về phía này.
Hắn giãy dụa một chút, nhưng bị Thời Sơn Duyên ôm chặt.
"Không nhận được đáp án tôi sẽ rất sốt ruột," Thời Sơn Duyên sờ được cái gai tay của Yến Quân Tầm, thay hắn hướng về phía trước đẩy lên một chút, nghiêng đầu làm tư thế giống như đang cùng Yến Quân Tầm hôn môi, "Hay là em muốn tôi tự mình sờ?"
"Giả," Yến Quân Tầm nghiêng tai thỏ, "Giả!"
Khoảng cách này quá gần, gần đến mức Thời Sơn Duyên có thể thấy rõ ánh mắt kinh hoảng của Yến Quân Tầm.
Chiếc nơ của Yến Quân Tầm rất đáng yêu nằm trên xương quai xanh.
Xương quai xanh của hắn thật rõ ràng, làn da cũng rất trắng…… trắng như thể đang phát sáng.
Hắn vừa rồi đang đứng trong đám khói, đang nói chuyện với kẻ xấu ngẩng đầu lên, cái đuôi chỉ có một khối nhỏ.
"Không giống," Thời Sơn Duyên ôm theo Yến Quân Tầm dựa về phía sau, không quan tâm giày cao gót đá vào quần, "Nó mọc từ đâu ra?"
"Trên váy!" Yến Quân Tầm muốn kéo cái đuôi xuống cho Thời Sơn Duyên xem.
Nhưng lòng bàn tay lớn của Thời Sơn Duyên dễ dàng bao lấy tay Yến Quân Tầm, cùng nhau bao phủ trên đuôi.
"Nếu tôi mạo phạm nó," Thời Sơn Duyên nhìn chằm chằm Yến Quân Tầm, buộc Yến Quân Tầm cũng nhìn mình, "Em sẽ thay nó tha thứ cho tôi được không?"
Ở trong ánh mắt của Thời Sơn Duyên, Yến Quân Tầm mặt đỏ lên.
Hắn muốn đá giày cao gót, nhưng nó bị kẹt chặt.
Hắn còn muốn hét lớn "Nhắm mắt lại" với Thời Sơn Duyên, nhưng nếu hắn mở miệng giống như muốn bị hôn.
Những dự đoán của hắn đối với Thời Sơn Duyên ở trong đầu rối loạn, tạo thành từng chùm tia lửa mà hắn không hiểu được.
Lần này không có đạn thép, không có bảng đen, chỉ có Thời Sơn Duyên.
Anh thật là đáng sợ!
Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Duyên như cầu cứu.
Hắn rõ ràng phẫn nộ như vậy, lại không có đủ khí thế.
Tất cả những nỗi sợ hãi của hắn đang sụp đổ cùng với hơi thở, khiến hắn không thể không lui về phía sau, nhưng mà kết quả khi lui về phía sau là bàn tay của Thời Sơn Duyên.
Hắn bị nhốt trong vòng tay của Thời Sơn Duyên, giống như một con thỏ đập đầu vào ngực Thời Sơn Duyên.
Đôi tai cụp xuống thể hiện sự thất vọng của mình, hắn nghiến răng khó chịu, đôi mắt vẫn chống cự lại sự trêu chọc của con sư tử.
Đáng yêu là một tính từ hiếm.
Đối với Thời Sơn Duyên, từ này thực sự hiếm.
Trên đời này có gì đáng yêu? Trái tim của anh cứng như sắt, và những bông hoa trong mắt anh không khác với rác trong mương hôi thối.
Nhưng… Thời Sơn Duyên cảm nhận được đuôi thỏ lông xù xù.
Yến Quân Tầm thật sự rất đáng yêu.
Mười ngón tay của Chú Hề di chuyển giữa không trung, làm ra động tác bắt giữ.
Hắn nói: "Nó ở đâu?" Thỏ của chúng ta-——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!