Chương 24: Xem phim và tiền bịt miệng

Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Lâm Tuyết Nguyên thật sự không muốn thừa nhận yêu nghiệt trước mắt này là con trai mình.

Ông đen mặt đi vào trong thư phòng, liếc mắt sang bên cạnh, lúc này mới nhìn chằm chằm vào một người khác trong thư phòng.

Hướng Noãn cảm giác ông chú này khá hung dữ, cô hơi sợ hãi, không dám nhìn ông, nói nhỏ: "Cháu chào chú."

Lâm Tuyết Nguyên: "…"

Ông nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô bé này đã dọa người ta, bây giờ vì xui xẻo thấy con trai mình thành yêu quái, nhất thời hơi nóng nảy lại hù dọa cô bé. Lâm Tuyết Nguyên chột dạ xấu hổ, trong lòng lại ôm chút may mắn, hy vọng trí nhớ cô bé không tốt, không nhận ra ông.

Ông chột dạ, Hướng Noãn cũng chột dạ. Chạy đến nhà người ta, lại còn buộc cho con trai người ta mấy bím tóc… Rất đáng đánh.

Lâm Sơ Yến tháo dây buộc, tùy ý vuốt vuốt tóc, đổi lại thành kiểu tóc bổ luống. Tuy nhiên vừa rồi buộc loạn, bây giờ kiểu tóc hơi kỳ lạ, giống như một quả dưa lớn méo mó.

Vẻ mặt Lâm Sơ Yến bình tĩnh, nói: "Bố, đây là Hướng Noãn."

"Chào cháu." Lâm Tuyết Nguyên gật đầu với Hướng Noãn, ông cố gắng để giọng nói của mình thật hòa ái dễ gần, tựa như một giáo sư trong trường học kiên nhẫn. Lâm Tuyết Nguyên nói: "Chẳng qua chú đến tìm búa thôi, xin lỗi, không quấy rầy hai đứa chứ?"

"Không không không đâu ạ." Hướng Noãn lắp bắp. Kì lạ, tại sao lại có cảm giác quen quen thế nhỉ...

Lâm Sơ Yến khom người kéo thùng thợ mộc của mình, mở ra để bố tùy tiện chọn: "Bố cần búa để làm gì?"

"Dưới tầng có một con mèo nhỏ chui vào bình hoa không ra được, bố định đập vỡ bình." Lâm Tuyết Nguyên cầm búa, khí thế từ 2m8 biến thành 3m8, ông nói: "Con trai dì Trương nằm viện, tối nay không thể đến nấu cơm, cơm tối bố làm cho các con… Hướng Noãn, tối nay ở đây ăn cơm, đừng khách khí với chú. Cháu muốn ăn gì cứ nói với chú."

"Cảm ơn chú."

"Được, hai đứa nói chuyện đi, bố đi giải cứu con mèo ngốc ấy đây."

Đưa mắt nhìn bố rời đi, Lâm Sơ Yến nói với Hướng Noãn: "Bố tôi nấu ăn rất ngon, tuy nhiên ông quá bận rộn, không thường làm."

Ngay lập tức, Lâm Tuyết Nguyên cầm búa đi xuống tầng, đầu tiên là gọi điện thoại cho Việt Doanh Doanh: "Vợ ơi, em mau về đi, Sơ Yến đưa con dâu nhỏ về nhà rồi."

Vốn Việt Doanh Doanh đang uống trà chiều với một nữ họa sĩ. Nữ họa sĩ này vừa tài hoa lại cá tính, Việt Doanh Doanh rất thưởng thức cô ấy, nếu không có gì bất ngờ, cuối năm nay bà sẽ đưa tranh của cô ấy vào triển lãm tranh của mình.

Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Tuyết Nguyên, Việt Doanh Doanh liền bỏ lại nữ họa sĩ vội vàng chạy về nhà.

Họa sĩ còn có thể mời nữa, không quan trọng bằng con dâu.

Tất nhiên, trong lòng Việt Doanh Doanh biết "con dâu" này chỉ là một phía Lâm Sơ Yến tình nguyện.

Tuy nói thế nhưng trước tiên bà nhất định phải xem người đẹp nhỏ đó một chút.

***

Vừa về đến nhà, bước vào cửa, Việt Doanh Doanh thấy Lâm Tuyết Nguyên đang ngồi phòng khách xử lý công vụ trên máy tính xách tay. Phòng khách là một nơi tốt, có thể thuận lợi quan sát người khác.

Việt Doanh Doanh cởi áo khoác ra, bỏ túi xuống, đi đến ngồi bên cạnh Lâm Tuyết Nguyên, hỏi ông: "Thế nào? Cô bé kia chưa đi chứ?"

"Sao em trở về nhanh vậy? Em siêu tốc ư?"

"Không có không có, hôm nay ít đèn đỏ… Sơ Yến đâu? Nó mang con bé về chứ?"

Ánh mắt Lâm Tuyết Nguyên đầy ẩn ý: "Đang xem phim đấy."

"Hả? Ở đâu? Bên ngoài hay ở nhà?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!