Tp. HCM, 09/07/19
Editor: Xiao He
Thời Quang trở lại phòng ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường, cầm hộp di động nhìn một hồi lâu, lúc sau mở ra thật cẩn thận, lấy ra bắt đầu khởi động.
Một lúc sau, cô gửi tin nhắn cho Thời Cảnh Nham, đổi tên anh trong danh bạ sau lại xóa hết, cuối cùng chỉ để lại một từ Anh.
Thời Cảnh Nham nhắn lại rất nhanh hỏi: [Di động có thể sử dụng được rồi à.]
Thời Quang: [Dạ, em dùng được rồi.]
Thời Cảnh Nham: [Vậy em dùng tạm trước đi, từ từ hãy mua cái mới.]
Thời Quang: [Dạ.]
Sau đó cô không biết nhắn gì với anh tiếp, đành nói câu: [Chúc anh ngủ ngon.]
Thường ngày Thời Cảnh Nham chưa từng nhắn ngủ ngon với ai, anh gửi lại: [Ngủ ngon Thời Quang.]
Để điện thoại ở trên bàn, Thời Quang tắt đèn ngủ.
Một lát sau, cô lại sờ di động ở trên tủ đầu giường, đổi tên WeChat của Thời Cảnh Nham từ Anh thành Thời Cảnh Nham.
Sáng sớm hôm sau, 6 giờ Thời Quang đã rời khỏi giường, cô không có thói quen ngủ nướng.
Kéo màn cửa, ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp căn phòng.
Trong viện, ông bà nội đang tập thể dục buổi sáng, Hắc Bối lại nghịch ngợm, tự mình chơi đồ chơi ở trên cỏ.
Thời Quang thay quần áo, đi xuống lầu.
Cầu thang bên cạnh phòng tập thể hình mới đổi, bên trong có phát ra âm thanh.
Thời Quang đi ngang qua nhìn vào bên trong xem thử, Thời Cảnh Nham đang chạy bộ trong phòng.
"Sao em không ngủ thêm đi?" Thời Cảnh Nham vừa chạy vừa nói với cô.
Thời Quang dựa trên khung cửa, "Thói quen rồi, nghỉ hè em vẫn luôn dậy sớm như vậy."
Trước đây ở nhà cha mẹ nuôi, cô đã có thói quen này.
Đôi long phượng thai ngoại trừ ban ngày thích ngủ ra, thời gian còn lại đều là cô chăm sóc hai đứa.
Hai đứa trẻ nghịch ngợm ấy lúc nào cũng không nghe lời, hai đứa nhỏ chơi với nhau một lúc liền bắt đầu cãi nhau, không cãi nhau thì cũng chính là đánh, không đứa nào nhường đứa nào.
Sau khi kết thúc một ngày, lúc nằm trên giường rồi, cô cảm thấy đầu như muốn nứt cả ra.
Thời Cảnh Nham hỏi: "Nghỉ hè cũng không ra ngoài chơi sao?"
Thời Quang lắc đầu, cô nói sang chuyện khác:
"Ngày nào anh cũng chạy bộ à?"
Thời Cảnh Nham "Ừ."
Cô tưởng có thể cho qua đề tài ấy rồi, nhưng Thời Cảnh Nham lại vòng trở về:
"Nghỉ mười một ngày anh dẫn em cùng Yến Lãng đi ra ngoài chơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!