Chương 49: (Vô Đề)

Tp. HCM, 12/10/19

Editor: Xiao He

Úy Minh Hải nhìn về phía Thời Cảnh Nham, Thời Cảnh Nham cũng đúng lúc nhìn về hướng ông, ánh mắt hai người giao nhau trong một giây, nhàn nhạt nhìn nhau gật đầu một cái.

Sau khi ngồi xuống, Thời Quang nhắn cho Thời Cảnh Nham một tin nhắn: Lá gan anh không nhỏ nha, dám chống lại ba vợ tương lai.

Thời Cảnh Nham: Thời gian sau này còn nhiều.

Thời Quang: Yên tâm, mặc kệ sau này hai người có xích mích như thế nào, em đều sẽ hướng về anh, thể hiện lập trường vô cùng vững vàng và kiên định:)

Thời Cảnh Nham: Sau này đừng sinh con gái cho anh, giống như em thì có làm được chuyện gì đâu?

Thời Quang cười, dẫm cái chân của anh ở dưới bàn một cái, ánh mắt khiêu khích nhìn anh.

Trên mặt viết rõ ràng, "Em vô dụng chỗ nào?"

Thời Cảnh Nham cười cười, cứ nhìn cô.

Thời Quang hạ giọng: "Anh đây là được lợi mà còn khoe khoang."

Đùa giỡn ầm ĩ một lúc, cô mới chú ý tới câu sinh con gái kia... Cô sờ mặt vuốt nhẹ gò má, khá nóng.

Thời Cảnh Nham điềm nhiên như không có việc gì hỏi cô: "Uống chút gì đó không?"

Thời Quang: "Rượu vang ạ."

Buổi chiều phải tới văn phòng anh, có thể mượn rượu để làm phiền anh rồi.

Ngồi chéo đối diện hai người, Úy Minh Hải đang nói chuyện với ba Thời rất ăn ý, thật ra bọn họ là hai vòng tròn riêng biệt.

Thế nhưng với một số chuyện cách nhìn nhận của hai người không hẹn mà hợp ý nhau.

Mẹ Thời mang bánh ngọt lên, không lớn, chỉ có mười hai centimet, mọi người trong nhà đều không thích ăn đồ ngọt, nên bà chỉ đặt một cái nhỏ.

"Tuy cái bánh này hơi xấu xí một chút, nhưng đây là bác có góp phần chuẩn bị một chút." Bà cười, đưa bánh ngọt đến trước mặt Thời Quang.

Nói xong, bà đẩy Thời Cảnh Nham đang nhíu mày.

Thời Quang thụ sủng nhược kinh, "Cám ơn bác ạ."

Mẹ Thời: "Người một nhà cả, không cần nói lời cảm ơn với bác."

Thời Cảnh Nham đốt nến, để cô cầu nguyện.

Điều ước trước đó của Thời Quang đã thành hiện thực, mong ước duy nhất hiện giờ của cô chính mối quan hệ giữa ba và Thời Cảnh Nham không căng thẳng nữa.

Mỗi người đều ăn một miếng bánh nhỏ, vô cùng ý tứ, chỉ có Úy Minh Hải, ăn một miếng lớn, trước đây ông cực kì không thích đồ ăn ngọt.

Thế nhưng cái bánh sinh nhật này của con gái ông ăn hoài cũng không thấy ngán.

Bữa tiệc này diễn ra vô cùng tốt đẹp, chủ đề nói chuyện liên quan đến chuyện ăn tết và nghỉ đông.

Bây giờ người rảnh rỗi nhất trong nhà chính là Thời Yến Lãng và Thời Quang, được nghỉ tầm một tháng, mà những người còn lại cuối năm lại là thời điểm bận rộn nhất.

Bà nội nói: "Yến Lãng, con cũng đừng chơi game suốt ngày, hỏng hết cả mắt, con với Đào Đào tranh thủ lúc nghỉ đông dắt nhau ra ngoài chơi đi, chờ đến lúc con đi làm rồi, sẽ không còn thời gian đi chơi nữa đâu, có tiền cũng không có thời gian mà tiêu, con nhìn anh cả con đấy."

Thời Yến Lãng trả lời "Dạ." lấy lệ, hờ hững gặm chân gà, mắt híp liệu, nhìn tiểu mít ướt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!