Chương 42: (Vô Đề)

Tp. HCM, 02/10/19

Editor: Xiao He

Điếu thuốc Úy Minh Hải đang hút vẫn còn hơn một nửa, Thời Quang gõ cửa, "Ba?"

Ông lập tức dập khói, "Sau này con không cần gõ cửa."

Thời Quang đẩy cửa bước vào, ngửi thấy mùi khói, "Ba hút thuốc sao?"

Úy Minh Hải: "Sau này ba sẽ hạn chế lại."

Thời Quang nhìn cái bật lửa màu hồng phấn bằng nhựa trên bàn làm việc của ông.

Cô cầm trong tay nhìn một lúc, "Cái bật lửa này có ý nghĩa gì đúng không ạ?"

Úy Minh Hải: "Sao con lại hỏi như vậy?"

Thời Quang: "Có màu hồng, lại là loại rẻ nhất, nếu không mang ý nghĩa gì, ba sẽ không dùng loại này."

Úy Minh Hải cười: "Đây là bà nội con bán sĩ, mấy cái một hộp, màu gì cũng có."

Hóa ra là như vậy.

Cô còn tưởng là do mẹ tặng.

Úy Minh Hải đoán được cô đang nghĩ gì, "Mẹ con không cho ba hút thuốc." Sau này bởi vì quá đau lòng mà mất ngủ cả đêm nên bị nghiện thuốc.

Quá khứ toàn những chuyện đau lòng, ông cũng không muốn nhắc tới, hỏi cô: "Ôn bài xong chưa?"

"Vẫn chưa xong." Thời Quang đặt bật lửa lại trên bàn, "Buổi chiều con định về trường sớm một chút, học trong thư viện có không khí hơn."

Úy Minh Hải: "Ăn cơm xong ba đưa con về trường." Khi cô không ở nhà, buổi chiều có thể bắt đầu trang trí phòng giữ quần áo ở lầu hai, có thể hoàn thành xong sớm.

Ông thông báo cho thư ký Trần một tiếng, nhắc công ty nội thất buổi chiều ghé qua.

Sau nghỉ trưa, Thời Quang liền trở lại trường.

Những ngày sau đó cô luôn bận rộn khẩn trương ôn tập và thi cử, trong hơn mười ngày, cô mới chỉ gặp Úy Minh Hải một lần, Thời Cảnh Nham thì vẫn chưa.

Lễ Giáng sinh bên châu Âu vừa kết thúc, mọi người đều đi công tác, cùng một đất nước, nhưng lại không cùng một thành phố.

Từ sau ngày hôn trộm anh, lúc cô gọi điện cho Thời Cảnh Nham, luôn có cảm giác ngại ngùng không thể nói chuyện được, có khi nhớ lại lúc hôn trộm ấy lại lặng thầm bật cười.

Còn Úy Minh Hải, đều duy trì gọi điện thoại mỗi ngày cho cô bất kể là sớm hay muộn, tin nhắn không ít hơn ba mươi tin.

Hôm nay là ngày thi cử cuối cùng, thi xong hai môn cuối cùng của buổi sáng liền nghỉ đông.

Buổi sáng, Úy Minh Hải đúng giờ gọi điện tới, "Ăn cơm chưa?"

Thời Quang: "Con vừa ra cửa ký túc xá, chuẩn bị tới căn tin."

Úy Minh Hải: "Ừ, phải uống sữa bò nữa, con nhớ chưa?"

Thời Quang: "... Nhớ ạ."

Câu nói này cô đã nghe mười một ngày liên tục, một chữ cũng không thiếu.

Úy Minh Hải hiện đang ở Thượng Hải, lúc trưa đi gặp bạn, buổi chiều sẽ về Bắc Kinh, "Con về nhà ông bà trước đi, khi nào ba về Bắc Kinh sẽ qua đón con, buổi tối ba nấu cơm cho con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!