Chương 36: (Vô Đề)

Tp. HCM, 25/09/19

Editor: Xiao He

Úy Lai biết chú út đang nói chuyện nghiêm túc, lúc này chỉ có thể dùng ngữ khí hờn dỗi để cho qua chuyện này.

Cô phát cáu: "Con mặc kệ, con chỉ muốn ở đấy thôi, bên này yên tĩnh, cách trang trí phòng cũng là phong cách của con, còn có sân nhà, vườn hoa, những thứ đó đều khiến tâm trạng con tốt hơn, có lợi cho việc học. Ở nhà bà nội, mỗi ngày mẹ đều nói bên tai con cả ngày, con không ở đâu."

Cô vẫn chưa nghĩ ra lý do vì sao mình không được ở bên đó, nhà bà nội với nhà chú út ở hai tiểu khu đối diện nhau, khoảng cách đến trường tương đối giống, cô không ngờ rằng chú ấy sẽ không cho mình ở lại.

Nói xong, Úy Lai bỏ đũa xuống, mắt đỏ ngầu, "Có phải chú không thích con đúng không? Con biết mà, bây giờ chú phân xử không công bằng, chú để con chuyển đi chắc là vì ghét con rồi."

Cô xoa xoa con mắt, nước mắt liên tục rơi xuống.

Úy Minh Hải có chút thở dài, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Nhưng không còn cách khác.

Lòng người bao la, hiện giờ ông chỉ muốn nắm bắt được tình cảm của Đào Đào.

Ông đã khiến Đào Đào chịu thiệt thòi nhiều rồi, bỏ qua cô mười chín năm, mà sau mười chín năm này cô cũng đã trưởng thành, nên sau này có dùng mười chín năm nữa bù lại cũng không đủ.

Úy Lai bắt đầu lên án Thời Quang: "Chú út, Đào Đào chắc là không thích con, bắt người đuổi con đi phải không? Có phải chị ấy lại nói xấu con trước mặt chú không?"

Úy Minh Hải giải thích: "Không phải."

Ông nói thẳng vào trọng tâm: "Nhưng giữa hai người còn vì chuyện dạy thêm hôm bữa, Đào Đào bị mẹ con sa thải vô lý, sau này các con ở chung chắc chắn sẽ không thoải mái."

Ông nói tiếp: "Sáng nay chú có gặp cha nuôi của Đào Đào, cũng đã đồng ý với ông ấy không khiến Đào Đào bị ủy khuất, Đào Đào ở Thời gia được nuông chiều, có chút ương ngạnh, hai đứa ở chung nếu sau này cãi nhau, con bé sẽ không nhường con, để con chuyển đi là muốn tốt cho con, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học tập."

Cảm thấy nước mắt của mình cũng không thể khiến chú út mềm lòng, cô liền bị cơn tức giận làm mất đi lý trí: "Được nuông chiều? Ai vậy? Chị ta vốn xấu xa, chắc chắn bắt người đuổi con đi, con chắc chắn."

Mẹ Úy Lai liên tục ngăn cản con mình: "Lai Lai, con đừng nói lung tung nữa."

Hiện Úy Lai không còn suy nghĩ được gì nữa, nước mắt chảy ròng, "Chú quá bất công rồi, chú không còn thương con nữa. Cái người Thời Quang kia có biết bao nhiêu ý đồ xấu xa chú không nhìn ra được hay sao? Nếu chị ta là người tốt thật sự, Thời gia có đối xử với chị ta như vậy không? Mẹ nuôi chị ta sẽ đánh chị ta? Sẽ không cho chị ta tiền sinh hoạt hàng tháng sao?"

Cô nghẹn ngào, càng nói càng ủy khuất: "Con vốn cảm thấy chị ta đáng thương, bình thường đối xử với con hung hăng như vậy, con liền hiểu được, không phải mẹ nuôi chị ta không tốt mà là chị ta quá kém cỏi, không được chào đón cũng là đáng đời!"

"Úy Lai!" Mẹ Úy Lai lớn tiếng quát con mình khi thấy sắc mặt của Úy Minh Hải thay đổi.

Úy Minh Hải lạnh lùng nói mẹ Úy Lai: "Chị đừng ngắt lời!" Sau đó nhìn về phía Úy Lai, "Con vừa nói cái gì? Cái gì mà đánh con bé? Không cho con bé tiền xài?"

Úy Lai cảm thấy tình thế nghiêm trọng, đặc biệt là ánh mắt mẹ mình, hận không thể đem cô quay trở lại bụng mình.

Cô không dám nói lại, "Không có gì, con nói bậy."

Úy Minh Hải nói hai chữ, âm thanh rất thấp, "Úy Lai."

Úy Lai chưa từng nhìn thấy ánh mắt của chú út như vậy bao giờ, lạnh lẽo khiến cho người khác sợ hãi, cô bị dọa đến quên khóc.

Úy Minh Hải: "Con không nói cũng được, suy nghĩ kĩ hậu quả của việc nói dối đi, chú chắc rằng con không chịu trách nhiệm nổi đâu."

Úy Lai biết, lúc này cô không thể trốn đi đâu được, nếu cô không nói ra, chú út cũng sẽ nhờ người đi điều tra, đến lúc đó chắc chắn chú sẽ không còn thích cô nữa.

Cô lau đi nước mắt, "Mẹ nuôi của chị ấy không hề thích chị ấy, từ nhỏ đã đánh đập chị, sau này trong nhà có cặp sinh đôi, mẹ chị ấy liền muốn đem cho chị ấy đi, không muốn nuôi nữa, xưa giờ cũng không bao giờ mua quần áo cho, chi phí đại học cũng chỉ cho mỗi tháng sáu trăm, cho nên chị ấy mới ra ngoài đi làm thêm."

Úy Minh Hải một lần nữa cảm thấy, trên đời này không có việc gì khiến ông đau đớn bằng việc ông biết tin người yêu qua đời, con gái thì chết yểu.

Thế nhưng những lời nói kia của Úy Lai, thật sự đã lăng trì trái tim ông từng chút từng chút một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!