Chương 34: (Vô Đề)

Tp. HCM, 20/09/19

Editor: Xiao He

Lúc đến nhà ga chỉ mới mười giờ, Thời Cảnh Nham thấy Thời Quang đang đọc sách, dáng vẻ rất nhập tam, anh liền không quấy rầy cô, hạ ghế ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thời Quang không phải đang đọc sách, trước đó bị ánh mắt của Thời Cảnh Nham làm cho nhịp tim đập loạn xạ, đành phải cầm sách để che giấu.

Một trang sách mà cô đọc hơn mười phút, cô cũng không biết nội dung là gì, lại lật trang tiếp theo, không yên lòng, thỉnh thoảng liếc mắt lên nhìn Thời Cảnh Nham.

Không được bao lâu, cô phát hiện hai cánh tay của Thời Cảnh Nham rủ xuống, có vẻ ngủ rồi.

Cô quay mặt lại, rốt cuộc có thể đường đường chính chính nhìn lén anh.

Lúc này Thời Quang mới phát hiện khuôn mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, chắc do tối qua ngủ không ngon, lại bận rộn cả một ngày hôm nay.

Cô nhìn về chỗ ngồi sau lưng, áo khoác của anh ở bên dưới áo khoác lông của cô.

Xoắn xuýt mấy giây, Thời Quang cầm lấy áo khoác lông của mình.

Đắp lên người anh, trái tim cô đập "bịch bịch" loạn xạ, xém tí nữa khẩn trương đến nỗi nhảy ra ngoài lồng ngực.

Cô cảm thấy mình có tật giật mình, sau khi đắp kín cho anh, Thời Quang tranh thủ thời gian nhắm mắt giả ngủ, tình huống này khi Thời Cảnh Nham tỉnh lại cô cũng sẽ không quá xấu hổ.

Thời Cảnh Nham bị âm thanh chuông báo thức làm cho tỉnh, sợ mình ngủ quên, anh đã đặt báo thức lúc 11 giờ 10.

Sau khi tỉnh dậy anh run lên một lát, trên áo lông có một mùi hương nhàn nhạt, cũng không biết là mùi nước hoa nào, lại xoay mặt nhìn về hướng ghế phụ.

Thời Quang đang tựa vào thành ghế ngủ thiếp đi, sách trong tay cũng rơi xuống chân.

Thời Cảnh Nham điều chỉnh lại chỗ ngồi, "Đào Đào, dậy đi, chú tư sắp đến rồi."

Anh đắp áo lông lên người cô: "Mặc áo khoác vào đi đón chú ấy nào."

Thời Quang giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ dậy, xoa xoa mắt: "Nhanh vậy sao?"

Thời Cảnh Nham: "Ừ."

Thời Quang khom lưng, nhặt sách bên chân lên.

Thật ra vừa nữa cô cố ý để quyển sách rơi xuống chân, để anh nghĩ rằng cô ngủ thiếp đi.

Thời Nhất Thịnh 11 giờ 30 mới tới, ông chỉ đi một mình.

Thời Quang nhận ra ông trong dòng người, cô bước tới chào mừng ông, "Ba."

Thời Nhất Thịnh ôm con gái, "Sao gầy như vậy?"

Thời Quang: "Giảm béo ạ."

"Con như vậy được rồi, giảm gì nữa?" Vừa nói chuyện, vừa đi về hướng bãi đỗ xe.

Trên đường về nhà, Thời Nhất Thịnh hỏi Thời Quang ở nhà Úy gia sao rồi?

Thời Quang chỉ nói những điều tốt đẹp, "Tốt ạ, hôm nay còn ăn sinh nhật."

Hóa ra sinh nhật cô là ngày 1, Thời Nhất Thịnh chưa kịp chuẩn bị quà cho cô, ông chuyển cho cô 3000 đồng, "Con thích gì thì mua đi."

Thời Cảnh Nham cố ý nói: "Chú không sợ thím tư kiểm tra chi tiêu của mình sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!