Chương 30: (Vô Đề)

Tp. HCM, 14/09/19

Editor: Xiao He

Hôm nay tuyết rơi đầy trời, rơi cả ngày rồi nhưng vẫn chưa dừng, chưa đến 5 giờ chiều trời đã chập tối.

Buổi chiều Úy Minh Hải ngủ đến ba tiếng, đã mười năm rồi đây là giấc ngủ yên ổn nhất của ông.

Lần đầu tiên không hề mơ thấy ác mông.

Thời Quang ngủ không được, liền nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát.

Úy Minh Hải đi lấy chìa khóa xe, ông muốn lái xe đi qua nhà mẹ mình.

Thời Quang biết nhà bà ở phía đối diện tiểu khi, đi bộ vài bước là tới rồi, sao phải lái xe?

"Mình đi bộ qua là được rồi ba."

Úy Minh Hải "Không được, bên ngoài tuyết nhiều lắm, sẽ lạnh."

Thời Quang "Tuyết cũng sẽ ngừng nhanh thôi, con không ngại." từ lạnh còn chưa kịp nói xong, đã bị Úy Minh Hải ngắt câu, "Vậy cũng không được."

Khoảng thời gian di chuyển quá ngắn, Thời Quang cảm giác như vừa mới ngồi trên xe đã phải xuống xe liền.

Nhà của bà nội ở lầu một, từ xa đã nhìn thấy thỉnh thoảng có người ra vào.

Mọi người trong nhà đều đã tới gần hết, ngoại trừ mấy người đang ở nước ngoài không thể trở về.

Trong nhóm chat cũng vô cùng náo nhiệt, đều hỏi sao giờ Úy Minh Hải vẫn chưa tới.

Sau khi Úy Minh Hải dừng xe liền nhắn: Tới rồi.

Ông nghiêng mặt hỏi ý kiến Thời Quang "Ba thêm con vào nhóm chat gia đình nhé."

Thời Quang theo bản năng liền cự tuyệt "Không cần đâu ạ."

Nói xong lại cảm thấy không ổn, vội vàng giải thích "Chờ con thân thuộc mọi người đã, nếu không lai khiến mọi người nói chuyện không thoải mái."

Úy Minh Hải gật đầu "Cũng đúng."

Ông cởi dây an toàn ra giúp Thời Quang, quay ra phía ghế ngồi ở sau lấy áo khoác lông vũ cho cô, "Mặc xong rồi hãy xuống xe."

Lúc Úy Minh Hải nhấn chuông cửa, Thời Quang không khỏi hồi hộp, cô theo bản năng ôm lấy cánh tay của Úy Minh Hải.

"Không cần khẩn trương vậy đâu, đều là người trong nhà cả." Úy Minh Hải dùng một tay khác vỗ nhẹ đầu cô, giảm cảm giác khẩn trương cho cô.

Úy Lam là người ra mở cửa, cô nhìn Thời Quang cười cười "Vào mau đi, ngoài trời lạnh lắm."

Nói chuyện vô cùng nhiệt tình.

Thời Quang "Không lạnh lắm."

Còn chưa vô nhà, cô đã nghe được âm thanh ồn ào ở bên trong.

Trước cửa giày bày la liệt, cũng may phòng khách lớn, miễn cưỡng có thể đủ ngồi.

Úy Minh Hải ôm lấy bả vai của Thời Quang đi vào trong, trong nhà còn tổ chức một lễ chào đón nhỏ, hoa tươi cùng với tiếng vỗ tay, giống như một buổi trao giải.

Bọn họ chỉ nghe nói Thời Quang rất xinh đẹp, không ngờ rằng còn đẹp hơn so với trong tưởng tượng của họ, đặc biệt là khí chất của cô, hơn hẳn mọi người trong nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!