Chương 7: (Vô Đề)

Nàng chỉ về mái nhà phía trước, làm động tác ra hiệu im lặng, cẩn thận.

Rồi cúi thấp người, né qua mấy thị vệ trong sân, nhẹ nhàng nhảy lên mái ngói đối diện.

Lần này Diệp Minh Chu không làm hỏng việc, nhẹ nhàng mang ta đáp xuống an toàn.

Dưới mảnh ngói bị lật lên, là một căn phòng rộng rãi.

Bên trong, có tiếng nói chuyện vang lên, nghe vô cùng quen tai.

"Tường nhi, nàng nói Lục Thời Cẩm sẽ thân bại danh liệt, Thái hậu sẽ xử tử nàng, nhưng tình hình hôm nay thế kia, ta làm sao tin lời nàng nữa?"

Một đôi tay mềm mại như không xương của nữ tử từ phía sau ôm lấy lưng nam tử.

"Phó lang, chàng đừng vội."

Hồng Trần Vô Định

"Thiên thư đã nói rõ, Lục Thời Cẩm tất sẽ chết, còn chàng nhất định sẽ ngồi lên ngai cửu ngũ chí tôn."

"Chàng xem, chẳng phải thiên thư nói ta là nữ nhân thiên mệnh, sinh ra mang mệnh phượng, việc gì cũng có thể xoay chuyển càn khôn hay sao? Không phải ta đã được phong làm huyện chủ, vinh quang trở lại kinh thành rồi ư?"

Tường nhi. Phó lang.

Cặp nam nữ đang vụng trộm tư tình trong phòng kia.

Không phải Mạnh Vãn Tường và Phó Nghiễm Lễ, thì còn ai vào đây nữa?

17

Phó Nghiễm Lễ và Mạnh Vãn Tường đâu biết, ngay lúc này trên mái nhà có ba đôi tai đang lặng lẽ nghe từng lời họ nói.

Hai kẻ đó vẫn cứ mặt dày vô sỉ mà bàn bạc chuyện làm sao đoạt lấy giang sơn Đại Nguyên.

Đặc biệt là Mạnh Vãn Tường, lời lẽ ngông cuồng:

"Thiên tử hôn quân, Thái tử bất tài, nhà họ Tề ngoại thích nắm quyền, trong triều toàn lũ sâu mọt."

"Đợi khi Tây Nhung khai chiến, Đại Nguyên mất ba thành liên tiếp, Đại hoàng tử tử trận, hoàng đế vì giận mà bệnh nặng không dậy nổi, Thái tử đăng cơ... đến lúc đó chàng chỉ cần nắm được chứng cứ Tề gia tham ô quân khí, liền có thể quang minh chính đại khởi binh tạo phản."

"Dù sao thì việc ba thành bị mất, Tề gia cũng chẳng phải vô can..."

Phó Nghiễm Lễ thở dài một tiếng:

"Nói thì dễ, chỉ là không biết còn phải đợi đến khi nào."

"Nhanh thôi, trong Thiên thư có viết rõ, hai tháng sau khi Lục Thời Cẩm chết, Tây Nhung sẽ khai chiến."

"Phó lang, chàng chỉ cần đợi thêm chút nữa thôi..."

Hai kẻ đó kẻ xướng người họa, tâm đầu ý hợp.

Rõ ràng từng chữ ta đều hiểu, nhưng ghép thành câu, câu nào cũng khiến người nghe thấy  sởn gai ốc.

Cho đến lúc trở về phủ theo đường cũ, đầu óc ta mới dần dần tỉnh táo lại.

"Bảo sao..."

"Ta vẫn luôn thắc mắc, ta với Mạnh Vãn Tường không thù không oán, cớ gì ta vừa hồi kinh, nàng ta liền ở khắp nơi nhằm vào ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!