Chương 5: (Vô Đề)

Thậm chí đến ngày mười sáu tháng năm, còn đặc biệt mời nàng tiến cung dự thọ yến của mình.

Thái hậu vốn không thích ồn ào.

Nên thọ yến năm đó, người tới cũng chẳng nhiều.

Ngoài phụ hoàng cùng đám phi tần trong cung, chỉ còn lại mấy hoàng tử công chúa chúng ta và cả nhà Hoài An hầu.

Khi ta đến, Mạnh Vãn Tường và Phó Nghiễm Lễ đã có mặt.

Ngay cả Thái tử, người vừa bị cấm túc một tháng, cũng được đặc cách cho dự tiệc.

Mấy người bọn họ vây quanh Thái hậu, cười cười nói nói.

Vừa thấy ta, liền đồng loạt im bặt.

Đặc biệt là Thái hậu, chỉ liếc ta một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi trở về rồi à?"

Lạnh nhạt dửng dưng.

Tựa như bọn họ mới là một gia đình hòa thuận thân thiết, còn ta chỉ là một kẻ dư thừa chẳng ai cần đến.

Ta cũng không bận tâm.

Sai thị nữ dâng lễ vật lên, rồi tự mình đến ngồi bên cạnh tứ muội.

Hồng Trần Vô Định

Giọng nhàn nhạt: "Phải đó, nhớ người quá, chẳng phải nên quay về xem thử?"

Một câu chẳng chứa mấy phần chân thành, Thái hậu nghe là hiểu rõ.

Nhưng bà ta cũng quen rồi.

Chỉ hừ một tiếng, thấy phụ hoàng và Đoan phi cùng nhau tới, lúc này mới tươi cười, sai người dâng món mở tiệc.

Tiếng nhạc nổi lên, yến tiệc mở màn.

Bề ngoài thì hoà thuận, thực chất ai nấy đều mang tâm tư riêng.

Ta vốn chẳng thích kiểu yến hội như thế này.

Qua nửa vòng rượu, đang định kiếm cớ rút lui, thì chợt thấy Mạnh Vãn Tường tay nâng chén rượu, yểu điệu bước đến trước mặt ta.

"Điện hạ."

Nàng ta đứng lại, trên môi nở nụ cười vừa đúng mức: "Trước kia trong tiệc đón gió, giữa ta và người có chút hiểu lầm."

"Hôm nay nhân dịp này, ta kính người một chén, mong người có thể tha thứ nếu trước đây ta từng khiến người phật ý..."

Khóe mắt ta liếc thấy tay Phó Nghiễm Lễ đang nâng chén khẽ khựng lại.

Thái tử cũng dừng động tác, ánh mắt nhìn thẳng về phía này.

Ta không nhịn được nhướng mày.

Ồ.

Cuối cùng cũng ra mặt rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!