Chương 4: (Vô Đề)

Nhưng bọn chúng không ngờ được ta lại là Trưởng công chúa.

Khi biết thân phận ta, hiểu rằng không thể lấp l.i.ế. m cho qua, chúng liền nổi lửa thiêu rụi căn nhà tranh, định thiêu c.h.ế. t ta để diệt khẩu.

Nhưng ta không chết.

Chỉ bị khói đen cuồn cuộn hun cho mù mắt.

Trước khi bị ngạt đến ngất đi, ta lờ mờ thấy có người xông vào.

Về sau, ai nấy đều nói là Phó Nghiễm Lễ đã cứu ta.

Vì ơn cứu mạng ấy, lại thêm Hoài An Hầu phu nhân có ý tác hợp, sau lễ cập kê, phụ hoàng thuận thế ban hôn, thành hôn ước giữa ta và hắn.

Thế nhưng…

"Phó Nghiễm Lễ, năm đó thật sự là ngươi cứu ta sao?"

"Choang!" một tiếng giòn vang.

Chén rượu trong tay ta rơi thẳng xuống bên chân hắn.

Ta vốn định vì quen biết nhiều năm mà giữ lại cho hắn chút thể diện.

Nhưng hắn đã không cần, thì thôi vậy.

"Năm đó ta bị khói làm mù mắt, nhưng tai ta đâu có điếc."

"Nếu không vì nể mặt tổ tiên ngươi cùng tổ tiên ta từng chung sức lập quốc, thì ta đã sớm vạch mặt ngươi rồi."

Giọng ta nhẹ như không, nhưng khi bước lên trước, đứng đối diện hắn, ta khẽ mỉm cười:

"Chuyện này ngươi không nhắc thì cũng thôi. Chỉ tiếc là ngươi lại chọn mở miệng vào đúng lúc như hôm nay, ta còn định nể cái khí thế đội trời đạp đất, vì hồng nhan mà đến chất vấn ta, xem như ngươi cũng là một nam tử có khí cốt."

"Nhưng ngươi lại cứ cố tình khơi ra..."

"Sao? Nghĩ rằng ta vừa mù vừa ngu? Hay ngươi vẫn tưởng ta có tư tình với ngươi, nên mới mặc cho ngươi nhởn nhơ đến hôm nay?"

Có lẽ không ngờ được ta đã biết chân tướng năm đó từ lâu, lại còn không hề ôm chút tình ý gì với hắn.

Mặt Phó Nghiễm Lễ dần trắng bệch.

Nhưng ta vẫn chưa dừng lại.

Làm ra vẻ vừa nhớ ra điều gì đó:

"À đúng rồi, ngươi nói ngươi với Mạnh Vãn Tường trong sạch?"

"Nhưng, rằm tháng Giêng năm ngoái, hai người tay trong tay cùng đi dạo chùa Bạch Mã, còn lễ Thất Tịch năm đó, hai người len lén ôm nhau trong hẻm hoa quế."

"Nếu thế mà vẫn gọi là 'trong sạch'… thì thế nào mới là không trong sạch?"

Không ngờ ta lại biết nhiều đến thế.

Sắc mặt Phó Nghiễm Lễ thay đổi liên tục, lúc thì xanh mét, lúc lại tái nhợt,.

Nhưng hắn chỉ biết siết chặt nắm tay, nghẹn lời không thốt nổi.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ta khẽ mỉm cười, thong thả nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!