Chương 3: (Vô Đề)

Ta buông bản tấu, đem sổ tay mang theo trong người đặt vào tay phụ hoàng.

Mỗi lần lật một trang, sắc mặt phụ hoàng lại trầm xuống một phần.

Đến cuối cùng, người đập mạnh lên bàn, giận dữ thét:

"Bọn chúng thật sự dám làm vậy ư?"

"Có gì mà không dám?"

Ta cầm lấy chén trà bên cạnh, châm đầy, bưng lên nhấp một ngụm.

"Bốn năm trước, quân Tây Nhung bất ngờ tập kích. Đại quân Xuân Dương chỉ trong một đêm bị tàn sát sạch sẽ, dẫn đến thành Xuân Dương thất thủ. Bách tính trong thành, không một ai sống sót."

"Khi ấy cũng là đám đại thần đó, từng người từng người viết trong tấu chương rằng tình thế bất ngờ, quân ta trở tay không kịp."

"Trở tay không kịp? Thật nực cười."

"Chẳng qua chỉ là cái cớ để che đậy việc tham ô mà thôi. Trong tay toàn là sắt vụn, gậy gộc, đem đi đối đầu với binh khí sắc bén của Tây Nhung, chẳng khác nào tay không đánh giặc."

Thân thể ta đúng là không tốt.

Nhưng ba năm ở Giang Nam gọi là dưỡng bệnh chỉ là cái cớ.

Âm thầm điều tra chân tướng thất thủ thành Xuân Dương mới là việc chính.

Chuyện này, là ta chủ động thỉnh cầu.

Cũng là phụ hoàng ngầm cho phép.

Bởi vì chẳng ai cảnh giác một kẻ bệnh tật kiêu căng cả.

Án Xuân Dương năm ấy dây mơ rễ má, vướng víu khắp nơi.

Mẫu tộc của Thái tử là nhà họ Tề, cùng không ít trọng thần trong triều đều có dính líu.

Người ngoài thì tạm gác lại, có thể từ từ thu dọn.

"Nhưng nhà họ Tề thì sao?"

"Những năm qua dựa vào Thái tử, đã làm ra bao nhiêu chuyện tày trời?"

"Ngoại thích lạm quyền, lòng tham che mắt. Mà Thái tử thì lại nhu nhược, nhẹ dạ cả tin, hành sự không cân nhắc nặng nhẹ, chỉ biết làm theo ý mình, phụ hoàng thật sự định giao giang sơn Đại Nguyên vào tay hắn sao?"

10

Đạo lý thì phụ hoàng đều hiểu.

Nhưng người vẫn do dự.

Tuy không phải hôn quân, nhưng lại là người tính tình nhu nhược, luôn quen cân đo đong đếm đủ điều.

Đặc biệt là nhà họ Tề, không chỉ là mẫu tộc của Thái tử, mà còn là ngoại thích của chính người.

Án này dây mơ rễ má, nếu xử lý không khéo, e sẽ gây chấn động triều cục, làm tổn hại căn cơ.

Huống chi, nếu phế bỏ Thái tử, càng khiến cả triều đình rung chuyển.

Cho nên, phụ hoàng chỉ nói: "Chuyện này, để trẫm cân nhắc thêm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!