6
Một tràng mắng chửi này trút xong, sắc mặt Thái tử đen kịt, Phó Nghiễm Lễ thì tối sầm như đáy nồi.
Mạnh Vãn Tường cũng đỏ một hồi, xanh một hồi, mặt mũi khó coi đến cực điểm.
Tất cả mọi người trong yến tiệc đều vô cùng khó xử.
Nhưng ta quen rồi, coi như không thấy, còn cố tình đảo mắt khinh bỉ.
"Yên tâm, không phiền các vị đâu, chuyện hôm nay bổn cung nhất định sẽ chuyển lời đến Mạnh lão Thừa tướng và Hoài An hầu..."
"Không đúng, ngày mai bổn cung sẽ gióng trống khua chiêng, cho dựng một đài hát ngay trước cửa cung, diễn lại toàn bộ vở tuồng hôm nay."
Dứt lời, ta cũng chẳng thèm nhìn vẻ mặt đang biến sắc của đám người kia nữa.
Xoay người, chuẩn bị rời đi, thì lại đ.â. m sầm vào một nam tử vừa mới bước vào.
Nam tử đó thân hình cao lớn, lại là người ta chưa từng gặp.
Mũi cao, mày mắt sắc sảo.
Là một mỹ nam hiếm thấy.
Thế nhưng trong lòng ta đang bực bội, ai thèm quan tâm hắn có đẹp trai hay không?
Mở miệng liền quát:
"Chó ngoan thì biết tránh đường."
"Không có mắt à? Cút!"
Vừa dứt lời, gương mặt người kia lập tức đỏ bừng.
Đôi mắt sáng rực lên, sáng đến mức khiến người ta giật mình.
Lần đầu ta thấy có kẻ bị mắng mà lại không tức giận.
Ta hơi sững người.
Còn đang ngạc nhiên, tay áo đã bị ai đó kéo nhẹ.
Nghiêng đầu nhìn, thì thấy tứ muội đang cười nịnh nọt với ta.
"Tỷ tỷ, nói trước nha, tỷ mắng người ta thì thôi, chừa muội ra đấy nhé."
"Với lại, người này... đừng vội mắng."
"Hắn không giống người khác, hình như tỷ mắng hắn... hắn lại thấy sướng!"
7
Có người bị mắng mà thấy sướng?
Đây là lần đầu tiên ta nghe chuyện như vậy.
Nhưng nhìn phản ứng của nam tử kia, quả thực khác hẳn đám người có mặt trong buổi tiệc.
Khiến ta mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!