Chương 11: (Vô Đề)

25

Phụ hoàng giận dữ đến mức chộp lấy nghiên mực trên bàn, quăng về phía ta.

Ta không né tránh, nghiên mực bay sượt qua người, "phập" một tiếng cắm thẳng vào cửa gỗ phía sau.

Quay đầu liếc nhìn nghiên mực vỡ làm đôi treo trên ván cửa, ta bất đắc dĩ thở dài.

"Phụ hoàng lại không nỡ thật sự đánh con, lại còn phải bày ra cái màn này chẳng phải quá phí của rồi sao?"

Hồng Trần Vô Định

Ta lẩm bẩm, nhặt nghiên mực vỡ lên.

"Bọn chúng không dám g.i.ế. c người."

"Giết người rồi, Phó Nghiễm Lễ sao có thể đóng vai minh quân? Hắn muốn ngồi vững ngai vàng, cùng lắm chỉ dám hạ độc nhẹ, để người nằm giường nửa năm rồi mới c.h.ế. t thôi."

Thấy phụ hoàng sắp nổi giận tiếp, ta nhanh miệng trấn an:

"Yên tâm, thuốc người uống, con đã sớm cho tứ muội đổi rồi."

"Những gì người uống vào bụng, đều là phương thuốc bồi bổ mẫu hậu từng bốc riêng cho người, con chỉ thêm một vị gây mê ngủ thôi, không có tác dụng phụ gì đâu."

Sắc mặt phụ hoàng vẫn đen sì.

"Trẫm giận vì thế sao? Trẫm giận vì ngươi dùng cái c.h.ế. t ép trẫm phải ra tay với nhà họ Tề, buộc trẫm phế bỏ Thái tử!"

Nhắc đến Thái tử và Tề gia, ta cũng không nhịn được nữa, nổi giận theo.

"Thân là Thái tử mà không phân rõ phải trái, dung túng ngoại tộc và thần tử cấu kết tham ô, một Thái tử như vậy không phế, thì giữ lại để làm gì? Để sau này thiên hạ mang họ Tề chắc?"

"Phụ hoàng, không phải con trách người, nhưng người làm hoàng đế thật sự quá thất bại."

"Cấm quân là của người, mà lại nghe lệnh kẻ khác."

"Thần tử là của người, mà lại một lòng muốn nâng kẻ khác lên ngai vàng."

"Chuyện tới mức hôm nay, phụ hoàng dám vỗ n.g.ự. c nói mình không phải là do nhẫn nhịn quá mức mà thành ra như vậy không?"

Ta cố tình dừng lại, khẽ hừ một tiếng lạnh lùng:

"Phụ hoàng, người là hoàng đế."

"Không chỉ là con trai Thái hậu, cũng không chỉ là cha của Thái tử."

"Người còn là thiên tử của bách tính Đại Nguyên, là công lý của muôn dân."

"Lúc cần quyết tuyệt mà không dám quyết, người nghĩ mình có lỗi với bao nhiêu lê dân c.h.ế. t oan uổng?"

"Chỉ vì người nhịn Tề gia, đã hại mẫu hậu con mất mạng, dân chúng trong một thành cũng bị diệt sạch."

"Giờ người vẫn muốn nhịn mấy con mọt đó à? Hay người thấy giang sơn mình thủng còn chưa đủ?"

Lời này, như đ.â. m thẳng vào tim phụ hoàng.

Ông sửng sốt, nhưng không nổi giận nữa.

Chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt phức tạp, như xuyên qua ta để nhìn một người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!