Chương 1: (Vô Đề)

1

Ta ở Giang Nam dưỡng bệnh suốt ba năm.

Ngày đầu tiên hồi kinh, tứ muội thay ta mở yến tiệc đón gió.

Yến tiệc này, đều là công tử tiểu thư chốn kinh thành lui tới.

Ba năm không gặp.

Những tiểu thư quý tộc từng thân thiết với ta khi xưa, hôm nay ai nấy đều rụt rè bất an, ngoan ngoãn như gà con.

Thái tử đệ đệ vốn luôn ngoan ngoãn gọi ta là "Hoàng tỷ", nay cũng trở nên khách khí xa cách.

Tiệc đón gió của ta, bọn họ kẻ nào kẻ nấy tự rót rượu mà uống.

Không một ai để mắt tới ta.

Mãi cho đến khi ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Phó Nghiễm Lễ dắt theo một nữ tử bước vào, yến tiệc đang yên ắng lập tức sôi trào.

Thái tử đệ đệ của ta là người đầu tiên đứng dậy nghênh đón.

"Phó huynh, Mạnh tỷ tỷ, rốt cuộc cũng tới rồi."

Những quý nữ nãy giờ còn ngoan ngoãn im lặng, giờ cũng rạng rỡ tươi cười, chào mời:

"Vãn Tường, bên này nè!"

"Chỗ ngồi giữ cho muội đấy."

Nữ tử giữa đám đông kia, má ửng hồng, nụ cười dịu dàng nhu hòa.

Còn Phó Nghiễm Lễ bên cạnh nàng cũng khẽ cong môi, ánh mắt như mang ý cười.

Giữa chân mày khóe mắt, là vẻ dịu dàng mà ta chưa từng thấy bao giờ.

Tứ muội nhìn một màn náo nhiệt kia, chẳng những không thấy phiền mà còn hứng thú, ghé sát lại thì thầm:

"Tỷ thấy chưa? Thế thân thành chính thất, bạch nguyệt quang thành nữ phụ độc ác."

"Tỷ mà về trễ vài tháng nữa thôi, e rằng con của họ cũng đã đủ tuổi đi mua xì dầu rồi đó!"

2

Từ nhỏ đến lớn, tứ muội luôn miệng nói ra mấy từ ta nghe chẳng hiểu gì.

Nhờ nàng mỗi tháng ba phong thư gửi đến.

Chưa kịp hồi kinh, ta đã sớm biết chuyện về nữ tử dung mạo giống ta năm phần – Mạnh Vãn Tường, thứ nữ của Tướng phủ.

Nghe nói, vị thứ tiểu thư này từ nhỏ bị nuôi ở trang ngoài.

Mãi đến ba năm trước, khi ta rời kinh dưỡng bệnh, nàng mới được đón về phủ.

Lúc đầu, vì dung mạo và cách ăn mặc giống ta.

Đám quý nữ trong kinh đều ngấm ngầm cười nhạo nàng là "đồ bắt chước".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!