Đối với một số người có thể nói leo núi là một niềm vui
không kể xiết, phải trải qua con đường đầy chông gai gập ghềnh, đi từng bước một
tiến tới đỉnh cao.
Khi đứng trên đỉnh núi nhìn đô thị phồn hoa, phải xem mới biết
được thế giới xa hoa trụy lạc kia nhỏ bé bao nhiêu, nhà cao tầng đều có thể dẫm
nát dưới chân.
Lúc leo núi xác thực là một loại tra tấn, không thể đi xe thể
thao nên phải thay bằng đi bộ. Đỉnh núi dưới nắng hè chói chang tất cả mọi góc
cạnh đều rất rõ ràng.
"Ivan, anh nhìn nơi đó xem ! Đó là trường học của tôi." Tiểu
Úc hưng phấn chỉ vào một hướng phía trước.
Ivan mệt mỏi tìm tảng đá để ngồi, cảm giác hai chân mình bủn
rủn mới nói: "Quan Tiểu Úc, hỏi thật nghe, nơi này rốt cuộc có cáp treo xuống
núi không?
"Đương nhiên là không. Nơi này chẳng qua là cái núi nhỏ vô
danh, ngoại trừ buổi sáng có người leo núi rèn luyện thân thể, nhân tiện đến
xem phong cảnh, những người khác căn bản sẽ không đến, sao có thể có cáp treo?"
"Chốc nữa cô cõng tôi đi xuống, bằng không tôi sẽ không xuống
núi ."
"Xí! Anh như thế cũng coi là đàn ông sao!?"
"Cô cũng được coi là phụ nữ ?!"
Tiểu Úc liếc mắt khinh thường, lôi kéo cánh tay, kéo anh đứng
lên từ tảng đá.
"Không có xe Porsche anh không thể đi bộ? Không có đồng hồ
Rolex thời gi*an đối với anh không hề có ý nghĩa? Hay là không mua vàng, không
mua kim cương sẽ không có người nào yêu anh hết?"
Ivan nhìn cô, bỗng nhiên không biết trả lời như thế nào.
"Không còn tiền, anh sẽ không còn là anh ?!"
"……" Anh thật sự không biết.
"Trước đây, ba ba mang tôi đến núi này, tôi khóc lóc với
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!