Bị nhà trang điểm cao cấp nhất tra tấn liên tục suốt hai giờ,
người con gái trước gương như được thay da đổi thịt*.
Chiếc váy màu vàng kim dài đến mắt cá chân, không hở hang
nhưng ôm vừa khít lấy làm tôn lên đường cong tinh tế của cô. Mái tóc xoăn mới uốn
của cô búi lên, chỉ buông xuống một ít ở bên mặt, quyến rũ không thể tả. Khuôn
mặt trái xoan bị tô phấn trắng, trên đôi mắt to trong veo như nước là lông mi
đen đậm, vểnh cong, vụt sáng giống như một cô búp bê Barbie xinh đẹp.
Tiểu Úc nhìn mình trong gương, hờn dỗi trong người cũng hoàn
toàn tiêu tan hết. Cô cuối cùng cũng hiểu được thế nào là sự chuyên nghiệp. Đó
là có thể đem một người trang điểm đến bản thân họ cũng không nhận ra.
"Tiểu Úc, con nhìn xem, con gái là phải như thế này."
Tiểu Úc quay đầu nhìn sang người mẹ đang nắm giữ mạch máu
kinh tế của cô, nhìn biểu tình vừa lòng của bà, thử thăm dò hỏi: "Mẹ có thể nhận
ra con là ai sao?"
"Vô nghĩa, con là do mẹ sinh ra đó ."
"A!" Lòng nghĩ : Nếu cô không phải do mẹ ruột sinh, tuyệt đối
nhận không ra!
Cô thuận miệng đáp lời, nghĩ thầm tối nay không biết phải uống
mấy ly cà phê, mới có thể phấn đấu suốt đêm để ngày mai nộp bảng báo cáo nghiên
cứu đây.
Hóa trang xong, Tiểu Úc kéo cái váy dài hết sức khoa trương,
bước không được bước nào đi lên xe. Cô đương nhiên biết ăn một bữa cơm cùng người
bạn mười mấy năm của ba mẹ căn bản không cần ăn mặc như vậy, bọn họ khẳng định
là có mục đích khác. Quả nhiên không ngoài dự đoán, bước vào quán trà tao nhã,
Âu Dương Cẩm Hoa vẻ mặt khiêm tốn bước đến. "Là Tiểu Úc sao!? Bác thiếu chút nữa
nhận không ra."
"Bác Âu Dương." Cô hơi hơi hạ thấp người, đoan trang chào hỏi.
Trong lòng cô thầm nói: "Bác có thể nhận ra được mới lạ!!!"
Bác Âu Dương gái theo sau, thân thiện kéo tay cô, kéo cô ngồi
cạnh người. "Con ngồi xuống uống chén trà đi, Y Phàm sẽ đến ngay ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!