Trầm mặc một lúc, hơi thở Lăng Lăng dần dần bình ổn . Cô khẽ
vuốt những sợi tóc đen trên trán, mắt hoe hoe đỏ nhưng quật cường."Thầy Dương,
nể tình thầy là thầy của em… Em không so đo, nhưng em hy vọng sau khi tốt nghiệp
Thạc Sĩ sẽ không gặp lại thầy…"
"Em ghét anh vậy sao? Cả một cơ hội cũng không cho anh?"
"Cơ hội?!" Vẻ mặt Lăng lăng cố nén mệt mỏi, cười nhạo,"Thầy
yêu em! Thầy yêu điều gì ở em? Thầy hiểu em được bao nhiêu?"
Dương Lam Hàng nhìn cô, đôi mắt khẽ chớp như ánh sáng trong
đêm, giọng anh trầm thấp như tiếng đàn violon mà uyển chuyển.
"Không ai có thể hiểu em bằng anh! Em mặt ngoài luôn giả vờ
kiên cường, giả vờ không sao, kỳ thật em cũng yếu đuối và sợ hãi sự mất mát như
những cô gái khác. Em thích nói lời lạnh nhạt, đùa cợt cuộc sống, đó là vì đáy
lòng em cô độc, nên mới cố ý ở trước mặt người khác dùng nụ cười che dấu nỗi
đau trong lòng. Em chưa bao giờ đối xử tốt chính mình, bởi em hy vọng sẽ có người
cẩn thận quan tâm, che chở, chăm sóc em…"
Lăng lăng ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh sáng xanh nhạt, sắc mặt
dần dần ửng hồng.
Không phải vậy chứ! Rất đặc sắc a ! Nếu đã bắt gặp nhất định
không được bỏ lỡ cơ hội! Mối tình kinh điển thổ lộ tình cảm nhất, bi tráng nhất
đang diễn ra…
Đừng nói nụ cười Lăng Lăng cứng ngắc, như bị điểm trúng huyệt
ngốc. Ngay cả Tiểu Úc thiếu chút nữa vì lời thổ lộ của Dương Lam Hàng suýt phấn
khích vỗ tay. Ai nói người có chỉ số thông minh cao thì khô khan, chính chỉ số
thông minh cao mới có thể vận dụng tốt tình huống này.
"Đừng kéo em, cho em nhìn thêm một phút nữa đi?!" Những lời
này… là Tiểu Úc nói với tên ngu ngốc, đến âm thầm từ nãy giờ, đang kiên quyết
kéo cô đi.
Không cần thắc mắc, thế giới này chỉ còn một người ngu ngốc
vậy thôi!
"Còn xem chưa đủ à!" Âu Dương Y Phàm nhỏ giọng ghé vào tai
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!