Chương 3: (Vô Đề)

Anh im lặng một lúc lâu, cô nhìn anh, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, "Là vì chị Ngải Thanh sao? Anh đã nói với em rồi, do khi còn nỏ chị ấy đã giúp đỡ nhà anh rất nhiều."

"Không liên quan đến chị ta, em mệt rồi Tiêu Tề, em không muốn yêu anh nữa."

"…"

Anh nhìn cô, một lúc lâu, không nói gì, mặt trời lặn chiếu vào ánh mắt anh, nhưng cô không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh.

Không biết phải mất bao lâu anh mới nói, "Em đã quyết định rồi sao?"

"Đúng, đã quyết định rồi."

"Được, anh tôn trọng quyết định của em."

Cô thật sự rất hiếu kỳ, sau khi cô nói lời chia tay, Tiêu Tề sẽ phản ứng thế nào, cô yêu anh như vậy, cho anh tất cả, anh đã sớm quen với sự ngoan ngoãn của cô, nhưng bây giờ cô lại nói chia tay với anh.

Anh sẽ đau lòng sao? Sẽ níu kéo sao? Hay là vẫn lạnh lùng như ngày thường.

Suy xét đến tất cả khả năng, nhưng khi nghe anh trả lời dứt khoát như vậy, cô lại thấy đau lòng cho bản thân mình.

Có lẽ anh đã đợi cô nói lời này, sự lạnh lùng của anh chỉ là để đuổi cô đi, anh không thích cô, nhưng anh không thể từ chối cô, vì vậy anh chỉ có thể đơn giản luộc ếch trong nước ấm, từ từ khiến cô hết hy vọng.

Anh đã làm được rồi, quả thật cô đã hết hy vọng với anh rồi.

Thật ra, cô muốn nói với anh rằng một khi cô buông tay, cô sẽ không quay đầu lại nữa, nhưng cô cảm thấy không cần thiết.

Anh sẽ không quan tâm, mọi chuyện đã kết thúc, không cần thiết nói gì nữa.

Mạnh Vũ từ ban công đi ra, Ngải Thanh thấy cô rời đi, vội vàng nói: "Em không ở lại ăn sao?"

Bước chân của Mạnh Vũ dừng lại, cô nhìn người phụ nữ tên Ngải Thanh này, sau một lúc lâu, cô cười lạnh: "Tôi vẫn chưa chia tay với Tiêu Tề, chị đã dẫn theo đứa bé này chạy đến nấu cơm giặt quần áo cho anh ấy, có phải chị không đợi nổi, muốn dán lên người anh không? Bây giờ làm ra vẻ hiền lương thục đức cho ai nhìn? Đều là phụ nữ, tôi không biết chị nghĩ gì sao?

Hôn nhân của mình bất hạnh thì cũng phải để người khác bất hạnh như mình, tam quan bất chính còn muốn dạy hư đứa trẻ."

Lời nói của Mạnh Vũ có thể nói là vô lễ, Mạnh Vũ nghĩ, cô đã kết thúc với Tiêu Tề, cô không cần phải làm hài lòng bất cứ ai nữa, cô có thể nói bất cứ điều gì cô muốn, tại sao không để bản thân thống khoái một chút.

Khiến tôi khó chịu, trước khi đi, tôi cũng phải khiến chị khó chịu.

Nụ cười trên mặt Ngải Thanh đông cứng lại, sắc mặt dần trở nên khó coi, cô nhìn thoáng qua Tiêu Tề, sau đó nhìn qua Mạnh Vũ, ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ tức giận vì bị xúc phạm, nhưng đôi mắt đỏ của cô lại khiến người ta không thể bỏ qua sự tủi thân của cô, cô nói: "Tề Tề giúp chị tìm việc làm, chị không có gì để trả ơn cậu ta nên mới nấu ăn cho cậu ấy, tình cảm giữa em và cậu ấy có vấn đề là chuyện của hai người, sao em lại nói lời khó nghe như vậy?"

"Chị muốn báo đáp thì có rất nhiều cách, biết anh ấy có bạn gái rồi mà cứ vội vã lao đến dán vào người như vậy, chị không biết thế nào là tự trọng sao?"

"Mạnh Vũ!"

Tiêu Tề gắt gao ngắt lời cô.

Mạnh Vũ lạnh lùng nhìn anh, Tiêu Tề không khỏi sững sờ khi bắt gặp ánh mắt của cô.

Trong trí nhớ của anh, cách cô nhìn anh luôn là dịu dàng hoặc say đắm, ngay cả khi cô giận dỗi với anh cũng là dịu dàng và đáng yêu, đây là lần đầu tiên Mạnh Vũ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.

Mạnh Vũ nói: "Thật hiếm khi có người muốn làm ba hờ như vậy, dù sao cũng không phải thứ gì tốt, nhìn hai người cũng hợp nhau lắm đó, cho nên chúc hai người bên nhau trăm năm hạnh phúc."

Nói xong, cô xoay người rời đi, Tiêu Tề nhìn cánh cửa đóng chặt, hồi lâu không phản ứng lại.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy những lời khinh thường từ miệng Mạnh Vũ, cô luôn ngước nhìn anh, cô xoay quanh anh, coi anh như thần tượng, cô nói rằng cô thích mọi thứ ở anh, ngay cả khuyết điểm của anh cô cũng thích.

Nhưng vừa rồi, cô lại chia tay với anh.

Cô nói, anh cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!