Thấy vậy, Tề Mi nói: "Mẹ ra ngoài đợi con."
Tề Mi xoay người đi ra ngoài, đang giúp hai người đóng cửa lại, Mạnh Vũ vội vàng nói: "Không cần đóng cửa, mọi người chờ bên ngoài là được."
Hôm nay là ngày cô và Sở Tu Cẩn kết hôn, sau ngày hôm nay, cô sẽ là vợ của Sở Tu Cẩn, cô không muốn xảy ra những scandal như cô và bạn trai trước ở trong phòng nói chuyện riêng trong ngày cưới.
Cô phải quang minh chính đại.
"Anh nói đi, Tiêu Tề."
Nhưng khi bảo anh nói, anh lại yên lặng.
Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, hôm nay cô mặc váy cưới rất đẹp, hoa tai và dây chuyền rất đẹp, cô thật sự rất đẹp.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc lâu rồi cuối cùng chậm rãi nói: "Anh thừa nhận khi còn bé anh từng thích chị Ngải Thanh, rất thích.
Sau này, vì chị ấy đi lấy chồng mà anh cũng đau khổ một thời gian, anh nghĩ bốn dĩ sau này sẽ không thích ai nữa.
Sau này anh gặp em, em cứ quyết tâm theo đuổi anh, hình như không có cách nào để khiến em rời đi, cuối cùng anh mới lựa chọn thỏa hiệp, anh mới đồng ý với em.
Anh cũng thừa nhận, ban đầu anh không có cảm giác với em, chỉ cho em thân phận bạn gái, vậy thôi."
"Có phải bây giờ em thấy anh rất ngốc không, nhưng đây là những lời thật lòng của anh, bây giờ từng câu từng chữ anh nói đều là lời rất thật lòng."
"Tôi tin anh đang nói lời thật lòng, tiếp tục đi."
"Chúng ta bên nhau nhiều năm vậy rồi, đôi khi anh thật sự không rõ có cảm giác gì với em, nói không có cảm giác gì cũng hoàn toàn không phải, vì dù sao cũng là tình cảm mấy năm.
Sau đó, sau khi em đề xuất chia tay, anh nghĩ mình sẽ nhẹ nhõm.
Em nói anh chưa bao giờ đáp lại tình cảm của em, anh thừa nhận, anh chưa từng thật sự đáp lại tình cảm của em, vì muốn khiến em thấy khó mà lui, cũng có thể do bản thân anh tự ti.
Em sống trong một gia đình rất tốt, em còn xinh đẹp nữa, nhưng anh chỉ là một người nghèo túng, không có gì, anh luôn cảm thấy dù anh thành đạt thế nào thì anh cũng không xứng với em.
Anh nghĩ, một ngày nào đó, nếu chúng ta thật sự chia tay, thà như vậy, anh sẽ không có bất kỳ cảm giác nào thì cũng không phải chịu đựng nỗi đau khi mất người yêu."
Đây là lần đầu tiên cô nghe Tiêu Tề nói nhiều như vậy, anh không phải là người nói nhiều, cũng chưa bao giờ thích nói nhảm.
Tất nhiên, anh không bao giờ nói với cô những gì trong lòng anh.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nghe Tiêu Tề nói ra những gì trong lòng anh.
Cảm giác rất lạ, ngay cả khi cô đã ở bên anh nhiều năm như vậy.
"Anh thừa nhận, ban đầu khi chúng ta chia tay, anh không có quá nhiều cảm xúc, nhưng về sau, anh dần không thích ứng được việc em rời khỏi, anh thường xuyên mơ đến em, thường xuyên nhớ đến em, anh phát hiện, thì ra trong những năm ở bên nhau, hình ảnh của em đã sớm cắm rễ trong cuộc sống của anh."
"Mạnh Vũ, dù em tin hay không, anh thích em, không biết từ lúc nào nữa"
Mạnh Vũ đột nhiên muốn cười, cô thật sự nghe được lời tỏ tình của Tiêu Tề với cô rồi.
Anh còn nói anh thích cô nữa.
Cô có nằm mơ cũng muốn nghe, nếu họ còn muốn ở bên nhau, khi cô nghe được câu này, nhất định sẽ vui đến điên mất.
Nam thần của cô, cuối cùng cũng thích cô, sau này bọn họ sẽ rất hạnh phúc, cô còn muốn cùng anh sinh thật nhiều đứa con.
Nhưng bây giờ, khi nghe anh nói điều này, cô chỉ muốn cười, cười chế giễu.
"Mạnh Vũ, cho anh một cơ hội được không? Em yêu anh lâu như vậy, lần này để anh yêu em được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!