Chương 1: (Vô Đề)

Mới vào đông, thời tiết trong thành phố Thâm vẫn còn ấm áp, khí hậu cận nhiệt đới ẩm, không có mùa đông rõ ràng.

Mạnh Vũ từ sân bay đi ra, mặt trời ấm áp chiếu rọi trên người, chỉ chốc lát sau đã toát mồ hôi, đây là thời tiết hoàn toàn không giống với thành phố Yên phương bắc, cô cởi áo khoác ra, bắt một chiếc taxi.

Thành phố Thâm là một thành phố khoa học kỹ thuật nổi tiếng, quy hoạch đô thị có cảm giác hiện đại độc đáo, nơi này không chỉ có chip công nghệ tiên tiến nhất, mà còn là nơi tụ tập của những anh tài khoa học kỹ thuật, nhất là ở khu công nghệ cao, thường xuyên có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc xuất hiện trên tạp chí kinh tế hoặc diễn đàn khoa học kỹ thuật.

Hoa Viên Thiên Di là một khu dân cư chung cư cao cấp nằm ở phía nam của khu công nghệ cao, đây là một khu dân cư cao cấp được phát triển sớm nhất ở thành phố Thâm, ba mặt của nó bao quanh bởi ba khu khoa học công nghệ nổi tiếng tạo thành một chiếc quạt.

Những người chọn sống ở đây là những người làm việc trong các khu khoa học công nghệ này.

Mặc dù được phát triển sớm, nhưng công nghệ bên trong những công trình này đều không bị lạc hậu, nhận dạng khuôn mặt, mở khóa vân tay, các hệ thống chống trộm thông minh này đã được sử dụng từ lâu.

Mạnh Vũ lên tầng 28 dùng vân tay mở khóa, căn hộ được trang trí đơn giản với tông màu tối, quét dọn sạch sẽ gọn gàng, đồ đạc rất ít, không gian rộng lớn liền hiện ra, vắng vẻ trống trải.

Trong phòng khách không có ai, chỉ có hai robot hút bụi đang làm việc, Mạnh Vũ mơ hồ nghe thấy tiếng trong phòng bếp truyền đến, cô đi qua, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tề ở trong phòng bếp nấu cơm.

Người đàn ông này không còn mặc âu phục, mang giày da, mà anh thay áo len màu đen, chiếc quần công sở giản dị, dáng người cao, lưng thẳng, quả thực giống như một cây thông trên mặt đất.

Đôi khi, Mạnh Vũ cảm thấy Tiêu Tề đúng là một người đặc biệt lạnh lùng, xa cách khỏi thế gian phàm trần, nhưng đôi khi cô lại cảm thấy anh đặc biệt ấm áp, pha chút hương vị của khói lửa.

Ví dụ như lúc này, anh ấy đang nấu ăn, dường như xung quanh anh tỏa ra một ánh sáng dịu dàng ấm áp, khiến cô không thể kiềm chế được muốn dựa dẫm vào anh, cho nên…Cô tiến lên phía trước, ôm anh từ phía sau.

Thân thể anh cứng đờ một chút, nhưng biết được là cô, anh không quay đầu lại, tiếp tục công việc trên tay, "Sao đến mà không nói với anh trước, anh sẽ chuẩn bị thêm một phần ăn nữa."

"Không sao, bây giờ chuẩn bị cũng kịp."

Anh tắt lửa, nghiêng đầu nhìn cô, "Nếu em muốn ăn sớm chút thì buông anh ra trước đi."

Mạnh Vũ buông anh ra, ngoan ngoãn ra ngoài chờ.

Tiêu Tề là đại thần của giới AI, là người theo chủ nghĩa khắc kỷ, chuyện gì cũng thích tự mình làm, chỉ cần có thời gian anh sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cũng chưa bao giờ hà khắc với dạ dày của mình.

Chỉ trong chốc lát, bữa tối đã xong, là hai phần cơm chiên, tài nấu nướng của Tiêu Tề cũng không tệ lắm, cơm chiên rất thơm.

Ăn cơm xong, Tiêu Tề theo thói quen muốn đọc sách một lúc.

Mạnh Vũ xem TV một chút thì cảm thấy nhàm chán, cô dứt khoát nằm sấp trên sofa nhìn người đàn ông kia.

Anh ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế bành, bên cạnh có một chiếc đèn đứng, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, làm cho khuôn mặt lạnh lùng ấy trở nên dịu dàng hơn một chút.

Không biết nhìn thấy cái gì nghiêm túc, môi anh khẽ mím lại, cằm cũng căng thẳng, nhưng mà dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng này của anh lại khiến cô mê mẩn nhất.

Cô đi tới ngồi xổm bên cạnh anh, hai tay ôm eo anh tựa mặt vào đùi anh, Tiêu Tề cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy? "

"Đã lâu chúng ta không gặp nhau, anh không có gì muốn nói với em sao?"

Cô cố ý bĩu môi, vẻ mặt tủi thân nhìn anh, người đàn ông lạnh lùng hơi nhíu mày lại, khuôn mặt căng cứng lộ ra vài phần nghiêm túc, cực kỳ giống huấn luyện viên nghiêm khắc đáng sợ khi huấn luyện quân sự, mỗi lần nhìn vẻ mặt của anh, cô đều không tự giác cảm thấy căng thẳng.

"Em biết anh không thích nói nhiều mà."

Mạnh Vũ thè lưỡi, một lần nữa vùi mặt vào đùi anh.

Đương nhiên cô biết anh không thích nói những lời buồn nôn này, anh cũng không thích gần gũi với người khác, cũng không thích cô dính lấy anh, có đôi khi cô cảm thấy Tiêu Tề nghiêm túc cứng nhắc giống như một lão cán bộ vô dục vô cầu.

Tiêu Tề nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi."

Cô không nhúc nhích.

"Không buồn ngủ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!