Chương 9: (Vô Đề)

Dù sao thì ai mà thích một người ngay cả bố mẹ cũng không yêu thích?

Nhưng Giang Trình nghe tôi nói vậy thì rất ngạc nhiên, anh ấy ôm tôi, không đồng ý nói:

"Em sao lại nghĩ vậy? Em tốt bụng, lại xinh đẹp, học giỏi lại kiếm tiền giỏi, ai mà không thích em chứ!"

Biểu cảm của anh ấy rất chân thành, cứ như anh ấy thật sự nghĩ như vậy.

Tôi ngập ngừng nói:

"Đừng nói những lời xã giao nữa…"

Giang Trình lập tức vội vã cầm tay tôi, nhìn tôi chăm chú nói:

"Ai đang xã giao chứ? Em có biết anh đã phải vượt qua bao nhiêu đối thủ để có thể đạt được như hôm nay không?!"Đường Nam, em rất tuyệt, rất tuyệt vời, em đừng nói về bản thân như vậy!

"Tôi cũng không biết vì sao, mắt tôi bỗng cay cay, tôi nghẹn ngào nói:"Nhưng em là con gái…Em bị sốt à?

"Giang Trình sờ trán tôi, ngạc nhiên nói:"Nếu em là con trai, anh cũng không tìm em đâu.Mẹ anh cũng là con gái, làm sao có thể không thích em vì em là con gái chứ!"

Cách anh ấy nói thật bình thản, như thể anh ấy đang nói về một điều hiển nhiên.

Thật ra, đúng là một điều hiển nhiên.

Nhưng khi tôi nghe những lời đó, cảm xúc của tôi đột nhiên sụp đổ.

Nước mắt tôi như vỡ đê tuôn trào không ngừng, khiến Giang Trình hoảng hốt.

Anh ấy vội vàng lau nước mắt cho tôi, hoang mang nói:

"Em sao vậy? Nam Nam, em đừng khóc nữa!"

"Nếu em không muốn gặp bố mẹ anh thì đừng đi, anh sẽ không ép em."

Tôi không thể kiềm chế được nữa, khóc òa lên, những nỗi buồn và tủi thân tích tụ suốt bao năm bỗng nhiên vỡ òa, không thể kiểm soát nổi, tôi khóc đến nỗi không thể nói thành lời!

Đúng vậy, tôi là con gái.

Nhưng mẹ tôi cũng là con gái, bà ngoại tôi cũng là con gái.

Tại sao họ lại không thích tôi chỉ vì tôi là con gái?

Chuyện này là lỗi của tôi hay của họ?

Tôi không thể chọn được bố mẹ nhưng nếu có thể chọn, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để lựa chọn mình không được sinh ra!

Đây vốn là một mối quan hệ mà cả hai bên đều không mong muốn!

Ngày hôm đó tôi khóc đến nỗi nấc lên trong xe của Giang Trình, cuối cùng khi gặp bố mẹ anh ấy, mắt tôi đã sưng húp.

Mẹ anh ấy vẫn nhớ tôi, rất nhiệt tình đón tôi vào nhà.

"Nam Nam phải không? Bao nhiêu năm không gặp, giờ đã thành một thiếu nữ rồi, đúng là duyên phận, quay lại rồi hai đứa vẫn bên nhau!"

Bố anh ấy cũng cười rất tươi, từ bếp đi ra, mặc tạp dề chào tôi.

Tôi hơi ngạc nhiên, vì ở nhà tôi, bố tôi không bao giờ làm việc nhà.

Sau khi đặt quà xuống, tôi ngồi trên sofa, nhìn thấy bố anh ấy đang bận rộn trong bếp, tôi đột nhiên đứng bật dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!