Chương 3: (Vô Đề)

Món này bao nhiêu tiền, tổng cộng bao nhiêu, sau này phải trả bao nhiêu.

Nói thật lòng, bố mẹ không đối xử tệ với tôi. Dù ăn uống không bằng em trai nhưng những nhu cầu cơ bản vẫn được đảm bảo.

Họ chỉ xem tôi như một người ngoài, tính toán với tôi rất rạch ròi.

Giống như vay tiền ngân hàng, việc bọn họ nuôi tôi lớn lên thực chất là một khoản vay tôi mượn từ họ.

Khoản vay này, sau khi trưởng thành tôi phải trả cả gốc lẫn lãi.

Tôi luôn nghĩ rằng tất cả gia đình đều như vậy, cho đến một lần tôi kể chuyện này với bạn tôi.

Bạn tôi là con một, cô ấy sửng sốt nói:

"Bố mẹ cậu có vấn đề à?"

Sau đó cô ấy nói, tình yêu của bố mẹ vốn là vô điều kiện.

Từ nhỏ, cô ấy muốn gì bố mẹ đều mua cho, chưa bao giờ nhắc đến chuyện trả tiền.

Cô ấy còn bảo, hầu hết các bậc cha mẹ đều như vậy. Tình yêu sao có thể đo bằng tiền được?

Nghe có vẻ buồn cười nhưng lý thuyết đơn giản đến mức chẳng thể gọi là thường thức ấy, với tôi lúc đó, chẳng khác gì bảo trái đất là hình vuông, làm đảo lộn hoàn toàn thế giới quan của tôi.

Từ đó, tôi bắt đầu chú ý quan sát những người xung quanh. Cuối cùng tôi nhận ra bạn tôi nói đúng.

Người khác là bình thường.

Còn tôi mới là ngoại lệ.

Tôi không kìm được, từng hỏi mẹ mình tại sao lại đối xử phân biệt giữa tôi và em trai như vậy.

Mẹ tôi trông rất ngạc nhiên, như thể tôi vừa hỏi tại sao trái đất lại là hình tròn.

Bà thản nhiên trả lời:

"Bởi vì Đường Thừa Tự là gốc rễ của nhà họ Đường, sau này chúng ta còn phải trông cậy vào nó để dưỡng già."

Tôi không hiểu:

"Con cũng có thể chăm sóc bố mẹ mà."

Mày? Mẹ tôi hất mí mắt nhìn tôi, cười như không cười:

"Con gái là nuôi cho nhà người khác, mày là người nhà khác, ai dám trông cậy vào mày."

...

Bố mẹ tôi thật sự thực hiện tiêu chuẩn này một cách triệt để.

Năm em trai tôi thi đại học, tôi cũng thi đại học.

Khi đó, cả nhà căng thẳng vì kỳ thi của em tôi. Mẹ tôi ngày nào cũng bắt tôi thay đổi món ăn để bồi bổ cho nó.

Rõ ràng cùng là thí sinh thi đại học nhưng em tôi ở nhà như hoàng đế.

Mẹ tôi thậm chí không dám nói to, sợ làm phiền nó nghỉ ngơi.

Còn tôi, suốt năm lớp 12, mỗi ngày phải dậy từ 4 rưỡi sáng để nấu ăn cho em trai, rồi vội vàng đến trường học cho kịp tiết tự học buổi sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!