Chương 8: Nhìn chán rồi

So với căn phòng buôn dưa ồn ào của Giản Ngôn Chi và Lục Tuyết thì ngôi biệt thự phía đối diện rõ ràng là yên tĩnh hơn nhiều.

Hà Uyên mới ngủ dậy, đang vừa ngáp vừa đi xuống tầng.

"Lão đại giờ anh mới dậy hả, mà không sao, có để phần món sườn của dì bếp cho anh đấy." Lâm Mậu đang ngồi trước máy tính, chống đầu nói với anh.

Hà Uyên "ừ" một tiếng, đi vào bếp rót cốc nước. Vừa cầm lên uống được một ngụm thì sau lưng có người nhảy chồm đến.

"Lão đại! Anh đúng là cứu tinh của em! Yêu anh yêu anh yêu anh!"

"Phụt!" Hà Uyên phun sạch nước trong miệng ra mặt bàn bằng kính.

"Lão đại, em đọc bài anh đăng rồi, cảm động quá trời luôn!" Giản Bác Dịch ngửa mặt lên trời hét một hơi.

Hà Uyên nheo mắt, nhẫn nhịn nói, "cậu mẹ nó buông anh ra."

Giản Bác Dịch ngoan ngoãn lượn sang một bên, nhưng vẫn khen không dứt miệng, "ôi... không ngờ Uyên thần lại như thế này, anh yên tâm, sau này anh đi đâu em theo đó!"

Hà Uyên nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc, "tự nhiên ăn nói bậy bạ gì thế?"

Giản Bác Dịch mang vẻ mặt 'em hiểu anh mà', "ây da, em biết da mặt anh mỏng, lúc đăng bài Weibo đó lên chắc chắn là cũng có xấu hổ ngại ngùng."

Đăng bài Weibo?

Hà Uyên đơ một chốc, đầu óc vừa ngủ dậy bắt đầu tỉnh táo lại một chút, hình như sáng nay lúc anh đang ngủ, quản lý là Dương Đông có vào phòng anh, Dương Đông lấy điện thoại của anh lại còn quấy nhiễu giấc ngủ của anh.

Anh bực mình ném gối về phía Dương Đông, khi đó anh ta nói cái gì nhỉ, hình như là "đăng bài Weibo bằng điện thoại của cậu"?

Anh quá buồn ngủ, đuổi anh ta ra ngoài xong thì ngủ tiếp không nghĩ ngợi gì.

Con ngươi của Hà Uyên hơi co lại, nhấc chân đi về phía quản lý đang ngồi trên sô

-pha, "điện thoại của tôi đâu."

Dương Đông ngước lên nhìn anh một cái, "trên bàn đó."

"Lão đại, ở đây này ở đây này!" Giản Bác Dịch đưa qua giúp anh với dáng vẻ cực kì nịnh nọt.

Hà Uyên bắt đầu có dự cảm không lành, anh sầm mặt, mở Weibo.

Weibo dày đặc thông tin, đương nhiên, cái đầu tiên anh vào xem vẫn là bài đăng mới nhất trên tường nhà mình, liếc đọc sơ qua, mặt Hà Uyên càng thêm đen.

"Thế nào, tôi viết hay quá luôn đúng không, cậu xem đi anti giải tán hết rồi." Dương Đông cười hì hì tranh công.

"Hay?" Hà Uyên cười lạnh, "Cái thứ củ lìn này là lí do mới sáng sớm cậu đã xông vào phòng đòi lấy điện thoại của tôi?"

Dương Đông áy náy, "chuyện này để lâu không tốt cho tiểu cửu, mà cậu thì lười đăng bài, cho dù có đăng cũng chỉ vỏn vẹn được vài chữ, không có hiệu quả, nên tôi tự làm luôn."

Hà Uyên liếc anh ta một phát, Dương Đông ho khan hai tiếng, "ờm, cậu đừng có xóa đấy, nếu không sẽ lại bị người khác thêu dệt nữa."

Giản Bác Dịch ngồi nghe mà mặt nghệt cả ra, "là sao, anh Đông, bài này là anh đăng hả?"

Quản lý gật đầu, "đúng thế."

Giản Bác Dịch nhìn về phía Hà Uyên, tỏ vẻ lạnh lùng, "quào, uổng công em cảm động nãy giờ."

Lão Dao ra khỏi nhà vệ sinh, vừa cài thắt lưng vừa nói, "đúng là tấm chiếu mới, Uyên thần của chúng ta là ai, anh ấy mà đi theo con đường tình cảm này sao? Đùa chắc."

Lúc đi ngang qua chỗ Giản Bác Dịch, lão Dao vỗ vỗ vai anh, tiện thể lau tay lên người anh, "chàng trai trẻ, Uyên thần của chúng ta trước giờ chỉ nói chuyện bằng thực lực thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!