DSG tham gia một hoạt động bên lề do bên quản lí sắp xếp, đây vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng không ngờ có một số fan bất mãn vì Giản Bác Dịch thay thế vị trí của hỗ trợ cũ, gây sự với Giản Bác Dịch ngay tại nơi diễn ra hoạt động.
Giản Bác Dịch bị chai nước suối của fan ném thẳng vào mặt, bên dưới còn có người thêm mắm dặm muối, chửi bới nói anh xuất thân từ một đội chẳng có chút tiếng tăm gì, không có thực lực.
Lúc đọc được bài này trên Weibo, Giản Ngôn Chi đang ở nhà đắp mặt nạ, "á đù! Bị đánh à?"
Cô ngồi bật dậy, xé mặt nạ ra, lập tức gọi điện cho Giản Bác Dịch.
Điện thoại reo rất lâu, rốt cuộc cũng có người nghe máy, "a lô."
"..." Giản Ngôn Chi ngây người, không phải là Giản Bác Dịch, mà là anh ấy.
"Uyên thần?"
"Ừ."
"... Em có đọc được tin trên mạng, anh trai em sao rồi?"
Phía bên kia im lặng một lúc, "không sao, bị đầu sưng thôi."
Ừm, có vậy thôi.
Giản Ngôn Chi yên tâm phần nào, cô đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Giản Bác Dịch la oai oái, "đau đau đau! Nhẹ cái tay thôi!"
"Đừng có kêu nữa, đàn ông đàn ang mà vậy à." Là giọng của lão Dao.
"Cậu bị chọi thử đi! Tức chết mất thôi! Nói tôi không có thực lực? Ha! Giải mùa xuân năm sau! Tôi sẽ cho cái đám nông cạn đó biết mặt!"
"Nghe thấy rồi chứ?" giọng thản nhiên của Hà Uyên truyền đến, "cậu ta không sao."
Giản Ngôn Chi khẽ cười, "ừm, cảm ơn anh."
"Ai nói em không sao hả?" Giản Bác Dịch bất mãn, "lão đại, em bị thương dưới trướng của anh đấy, em không biết đâu, anh phải bồi thường cho em."
Nói không biết ngượng cái miệng, Giản Ngôn Chi cách cái điện thoại khinh bỉ ông anh trai.
Hà Uyên chưa cúp máy, vì thế Giản Ngôn Chi nghe thấy anh biếng nhác mà ung dung hỏi, "muốn bồi thường cái gì? Nói đi."
"Ssss... mời em ăn khuya!" Giản Bác Dịch nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, "món Pháp, còn phải là loại đắt nhất ấy!"
"Ê hê cái này em nhất trí." Lão Dao và những người khác ngồi bên cạnh phụ họa, "lão đại, anh chín bị như này xem như là tai nạn lao động rồi, nhìn kiểu gì cũng phải an ủi trấn an mới được đấy."
Hà Uyên cười lạnh, "tức là lúc trước cậu ta vào một đội không ra gì, đánh vài trận chẳng ra sao rồi bị chửi là lỗi của anh à."
Giản Bác Dịch nghẹn họng, "... không thèm chơi với người độc mồm độc miệng như anh nữa."
"Thôi được rồi, dù sao thì giờ anh cũng hơi đói," Hà Uyên xoay người cầm chìa khóa xe ở trên bàn trà lên, "xem như chú số đỏ, đi thôi."
Hàng Văn Kiệt vui vẻ, "a... những người có tiền quả nhiên là khác bọt, nói mời là mời không do dự gì luôn!"
Hà Uyên liếc nhìn anh ta, "bán con xe màu mè trước cửa đi thì chú cũng có thể mời mọi người ăn món Pháp mà không cần phải đắn đo."
Hàng Văn Kiệt xua tay, "không mời nổi đâu, ông nào ông nấy nốc như lợn vậy."
"Ê ê, rủ tiểu Ngôn Chi đi chung luôn đi, anh trai bị thương thế này, chắc chắn là đang lo lắm đấy." Lâm Mậu chỉ vào điện thoại trong tay Hà Uyên, nói.
Giản Ngôn Chi ở đầu dây bên kia đương nhiên là nghe thấy rõ mồn một, cô im lặng, bỗng thấy hơi căng thẳng.
Mấy giây sau, cô nghe thấy giọng nói không mang theo cảm xúc của Hà Uyên, "này, cô..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!