Giản Ngôn Chi và Tân Trinh Vận trò chuyện vui vẻ, Hà Nguyên Gia cứ như bị cho ra rìa rồi vậy.
Cô bạn gái đứng cạnh kéo nhẹ áo anh ta, Hà Nguyên Gia liếc nhìn cô ta, cô bạn gái dẩu môi, mè nheo, "Sao mẹ anh thích bạn gái của em trai anh mà lại không thích bạn gái của anh chứ."
Hà Nguyên Gia nhướng mày, "Em trai anh nghiêm túc với mối quan hệ của nó."
Cô bạn gái cau mày, tỏ vẻ giận dỗi, "Anh nói thế là sao, chẳng lẽ anh không nghiêm túc hả."
Hà Nguyên Gia nhếch môi, nhéo mu bàn tay của cô ta một cái, nhưng trong mắt lại ngập tràn vẻ giễu cợt, "Chẳng lẽ em nghiêm túc à?"
"......"
"Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, em lấy phần em, anh chơi phần anh." Ánh mắt của Hà Nguyên Gia lạnh đi, "Nếu không hiểu điều này thì em cũng không cần phải ở lại đây nữa."
Cô bạn gái thoáng sửng sốt, khuôn mặt đang hờn dỗi nhanh chóng thay đổi, chuyển ngay sang vẻ nhõng nhẽo đáng yêu, "Được rồi, người ta chỉ nói bâng quơ thế thôi."
Hà Nguyên Gia kéo lấy eo của cô ta vào sát người mình, cúi mắt cười nhạt, "Ngoan."
Giản Ngôn Chi không biết hai người kia đang nói cái gì, nhưng nhìn thì có vẻ tình cảm giữa Hà Nguyên Gia và cô gái đó rất tốt.
"Bác ơi, đấy là bạn gái của tổng giám đốc Hà ạ."
Tân Trinh Vận, "Bạn gái cái gì, cái thằng đó dễ gì mà bỏ được cái thói trăng hoa."
Giản Ngôn Chi mím môi, Tân Trinh Vận nói tiếp, "Bác có hai thằng con trai mà tính cách chúng nó khác nhau một trời một vực, giờ bác lại thấy may mắn vì lúc trước A Uyên nó mê game, nếu không thì đã bị nhiễm cái thói xấu của thằng anh nó rồi."
"Khụ." Giản Ngôn Chi nghe mà suýt chết sặc, Hà Uyên mà đi theo con đường của ông anh trai...ừ, nếu là thế thì sẽ chẳng thể liên quan gì đến cô rồi.
"Ngôn Chi, khi nãy chú với bố mẹ cháu mới nói đến chuyện cháu cũng đang ở đây, hai anh chị ấy còn bảo cháu đang trả lời phỏng vấn ở bên ngoài." Đúng lúc này, đạo diễn Lý tiến tới.
Đằng sau ông, cách khoảng hai bước chân, là hai vị diễn viên gạo cội của nhà cô.
Giản Ngôn Chi, "......"
Mọi người nhìn nhau một lúc rồi Tân Trinh Vận đưa tay ra trước, "Ông Giản, bà Giản, ngưỡng mộ đã lâu."
Giản Hòa Thư và Quan Mẫn nhìn nhau một cái, cũng——đưa tay ra, "Tổng giám đốc Tân, chúng tôi mới là người nói câu đó mới phải, ngưỡng mộ đã lâu."
"Sao thế được, tôi mê mấy bộ phim của anh chị lắm đấy."
"Tổng giám đốc Tân khách sáo quá."
Giản Ngôn Chi đứng cạnh nhìn hai bên khách sáo với nhau, lặng lẽ lấy điện thoại ra, "Ờm quản lý đang tìm con, bác, bố mẹ, chú Lý, con đi trước nha."
"Ngôn Chi——"
"Lát, lát con quay lại!"
Giản Ngôn Chi chạy còn nhanh hơn thỏ.
Tình huống hai bên gia đình gặp mặt nhau như này lúng túng quá đi mất, vừa nãy vẻ mặt bố mẹ cô nhìn cô đúng kiểu "chưa gả mà đã kề vai khoác tay với mẹ chồng tương lai như thế rồi".
Giản Ngôn Chi trốn vào một góc, gọi điện cho Hà Uyên.
"Xong rồi à."
"Vẫn chưa." Giản Ngôn Chi lại nhìn về phía mọi người ở đằng kia, "Em kể anh nghe, bố mẹ em gặp mẹ anh rồi, đang nói chuyện với nhau đấy."
"Vậy à." Hà Uyên cười, "Nói gì thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!