Chương 50: Sì-tai quần lót

Giản Hòa Thư và Hà Uyên ngồi đánh cờ với nhau, còn vừa chơi vừa trò chuyện, có điều đa phần là Giản Hòa Thư nói.

Đầu tiên, Giản Hòa Thư làm một bài diễn văn nuôi dạy con gái thấm đượm tình cha, sau đó ông kể chuyện Giản Ngôn Chi lăn lộn trong giới giải trí từ nhỏ khổ cực biết chừng nào, cuối cùng, ông kết bằng một bài luận dài về chuyện hai người yêu nhau thì nên làm sao để chung sống hòa thuận.

Giản Bác Dịch nghe mà lim dim buồn ngủ, Giản Ngôn Chi càng nghe càng thấy suy sụp tinh thần.

Nhưng Hà Uyên thì khác, anh thực sự hứng thú với những gì ông nói, có lúc còn đáp đôi ba câu nữa.

Giản Bác Dịch kéo Giản Ngôn Chi qua nói nhỏ, "Hôm nay lão đại vào vai con trai ngoan như thật."

Giản Ngôn Chi, "......"

Giản Bác Dịch cảm thán, "Nhà đã có ba diễn viên rồi, giờ lại thêm một mống nữa, sau này tôi biết sống thế nào đây."

Giản Ngôn Chi lườm anh, "Anh thôi lo chuyện bao đồng đi, giờ em nghĩ anh nên lo nghĩ cách đối phó với fan của mình trước thì hợp lý hơn đấy."

Giản Bác Dịch cứng người lại, "Dừng ngay, cái đám người bảo anh mày đi ăn cít đó không thể nào là fan anh được, có mà là hội fan của mày chạy sang bắt chẹt anh mày thì có."

Giản Ngôn Chi cười hơ hơ, "Thế thôi, anh cứ ở đó mà tự lừa mình dối người đi."

Cơm trưa đã chuẩn bị xong, bàn cờ của Giản Hòa Thư và Hà Uyên vẫn còn chưa kết thúc, Quan Mẫn ra gọi hai người vào ăn cơm, "Hòa Thư, đừng đánh cờ nữa, ăn cơm trước đã, chắc giờ Hà Uyên cũng đói rồi đấy."

Giản Hòa Thư nói nhiều như vậy rồi, đánh cờ cũng không còn là chuyện chính nữa, ông đứng dậy, "Được, mình đi ăn cơm đã, lát rồi đánh tiếp."

Hà Uyên cũng đứng dậy, "Dạ."

Bàn cơm hôm nay rôm rả tiếng cười nói, Quan Mẫn có vẻ cũng rất vui, "Hà Uyên, nào, ăn món cá này đi, tươi lắm đấy cháu."

"Cháu cảm ơn bác."

"Món này nữa cả món này nữa, là món ruột của dì bếp nhà bác đấy."

"Ăn nhiều rau vào đi cháu, thế mới cân bằng dinh dưỡng được."

"Mà cháu có thích ăn măng tây không, ngon lắm đấy, nhưng hai cái đứa này chẳng đứa nào chịu ăn cả... Hả? Cháu ăn à, vậy thì tốt quá, nào cháu nếm thử xem."

Giản Bác Dịch nhìn số thức ăn sắp chất thành núi trước mặt Hà Uyên, "Mẹ, trước giờ mẹ chưa bao giờ gắp thức ăn cho con trai ruột của mẹ luôn đấy."

Quan Mẫn làm như không nghe thấy, cười ha ha nhìn Hà Uyên.

Giản Hòa Thư, "Nếu cháu đã chơi cờ được với bác vậy thì bác cũng gắp thức ăn cho cháu."

Giản Bác Dịch không hiểu lý do tại sao mình lại bị cho ra rìa như vậy, anh "hứ" một tiếng, "Chơi cờ thì có gì hay chứ."

"Ai không biết chơi đều nói như vậy hết."

Giản Bác Dịch nhún vai, "Câu này thì đúng thật, giống như bố không biết chơi game nên suốt ngày cứ hỏi con chơi game có gì hay vậy đó. Bố, bố như vậy là không theo kịp thời đại được đâu."

"Anh! Cái trò anh chơi bố cũng học được, còn cờ vây... bố nói cho anh biết, cỡ như anh thì không học nổi đâu."

Giản Bác Dịch cười không nể mặt nể mũi gì, "Bố học chơi được cái game con hay chơi á? Đến Vương Giả Vinh Diệu có học được hay không còn khó nói nữa là."

"Ê cái thằng ranh kia," Giản Hòa Thư đập cậu quý tử một cái, "Nếu bố mà học được cái... Vương Giả Vinh Diệu thì sao? Thế anh có học chơi cờ vây được không hả?"

Giản Bác Dịch, "Còn lâu con mới tin là bố làm được——"

"Hà Uyên, lát nữa cháu dạy cho bác, phải cho thằng ranh này biết bác có lạc hậu hay không."

Giản Bác Dịch, "......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!