Cứ tưởng chuyện đuối nước của Y Bảo đã khép lại tại đây, không ngờ mấy hôm sau, Y Bảo và bố mẹ cô bé lại đến tận trụ sở, mang theo quà cáp lòng thành đến để cảm ơn Hà Uyên và Lâm Mậu.
Giờ cơm trưa, Giản Bác Dịch được một lần hiếm hoi về lại nhà mình.
Giản Hòa Thư lườm anh, "Sao nay dậy sớm thế, còn biết đường về nhà ăn cơm nữa."
Giản Bác Dịch gãi đầu, "Tại cả nhà con bé Y Bảo đến gõ cửa làm cả trụ sở loạn cả lên."
Quan Mẫn hỏi, "Là người nhà của con bé bị đuối nước đó hả."
"Dạ vâng."
"Nó có bị sao không?"
"Tất nhiên là không sao rồi, người của đội bọn con cứu được nó rồi mà."
Quan Mẫn "ồ" một tiếng, "Có cái cậu tên là Hà Uyên nữa đúng không?"
Vừa nói bà vừa nhìn Giản Ngôn Chi, "Đối tượng trong tin đồn?"
Giản Ngôn Chi suýt thì nghẹn cơm, "Mẹ, mẹ bớt xem tin tức về con lại đi."
"Thì mẹ cũng có muốn xem đâu, tại bố con cứ xem suốt đấy chứ."
Giản Hòa Thư hắng giọng, "Ngôn Ngôn này, Hà Uyên... là người như thế nào."
Giản Ngôn Chi còn chưa nói gì thì Giản Bác Dịch đã đáp trước, "Tốt lắm ạ, có tiền lại còn đẹp trai, quan trọng là chơi game siêu khỏi phải bàn."
"Anh im miệng cho bố." Giản Hòa Thư trừng mắt, "Chơi game cái gì hả, làm người yêu thì có liên quan gì đến chuyện chơi game, bố thấy cái cậu đó cũng giống anh, chỉ biết chơi game thôi, có đúng không?"
Giản Bác Dịch, "Chậc, bố không thể nói như thế được, biết chơi game thì có vấn đề gì chứ."
"Chỉ biết chơi game thôi thì đâu có được." Giản Hòa Thư nhìn Giản Ngôn Chi, dáng vẻ nghiêm trọng, "Ngôn Ngôn, đàn ông thì phải biết thương vợ, mấy đứa chỉ biết có game thì làm sao mà quan tâm đến cảm nhận của con được."
Giản Bác Dịch, "Trời ơi, bố, có phải bố nghĩ nhiều quá rồi không, trước tiên khoan hẵng nói lão đại có biết thương bạn gái hay không, vấn đề là người ta có thích Ngôn Ngôn đâu, bố cứ lo vớ lo vẩn làm gì."
"Giản Bác Dịch, ý của anh là cái cậu Hà Uyên kia chê con gái bố đúng không."
"Con không có ý đó, ý con là..."
"Con gái bố dù gì đi nữa cũng là diễn viên nổi tiếng, còn trẻ mà đã có được thành tựu như vậy cũng đã là giỏi lắm rồi, thế mà nó lại còn chê?"
Giản Bác Dịch, "Vâng vâng vâng, con biết bố có cô con gái giỏi giang, nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết!" Giản Hòa Thư gõ lên bàn cơm trước mặt Giản Ngôn Chi, "Ngôn Ngôn, cái thằng nhóc đó kiêu quá, không hợp với con đâu, đã biết chưa."
Giản Ngôn Chi khựng lại, nhìn Giản Hòa Thư bằng ánh mắt khó tin, "Bố, con hỏi này, từ đâu mà bố lại đưa ra được kết luận này thế?"
Giản Hòa Thư lườm cô, "Bố nói không hợp là không hợp, con mới tí tuổi đầu mà yêu đương cái gì."
Giản Ngôn Chi cạn lời, từ nãy tới giờ con chưa hề nói gì đến chuyện yêu đương luôn đó bố!
Tại cái tên lắm mồm này hết!
Giản Ngôn Chi đạp chân Giản Bác Dịch, Giản Bác Dịch rít lên một tiếng, nổi đóa, "Mày làm gì vậy!"
Giản Ngôn Chi, "Ăn không nói chuyện ngủ không nhiều lời*, sao mà anh nói lắm thế."
Giản Bác Dịch đẩy trán Giản Ngôn Chi, "Mày có biết tôn trọng người bề trên không vậy hả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!