Chương 37: Chẳng hiểu sao anh lại thấy hơi nhớ em

Lúc Giản Ngôn Chi dậy thì trời cũng đã tối rồi, dì Trương nghe thấy tiếng động thì đi vào phòng, dìu cô xuống lầu ăn cơm.

"Anh ấy đi rồi ạ."

Dì Trương biết "anh ấy" mà cô nhắc đến là ai nên đáp, "cậu ấy bảo là ngày kia còn phải thi đấu nên tối nay phải về gấp, cô Giản, cậu hai có dặn chúng tôi phải chăm sóc tốt cho cô đấy."

Giản Ngôn Chi hơi ngại ngùng, "dạ... vậy anh ấy có nói khi nào về không ạ?"

"Chuyện đó thì cậu ấy không có nói," dì Trương cười, "thật ra người của nhà này đều rất ít khi về nhà, ai bận việc nấy, nhờ có cô nên lần này mới có ba người về, chuyện hiếm đấy."

Giản Ngôn Chi cười cười.

"Ngôn Chi, Ngôn Chi con dậy chưa." Tân Trinh Vận từ trong bếp đi ra, tay còn bê một bát canh, "mau lại đây ăn canh này đi, bổ sung dinh dưỡng."

"Dạ vâng ạ."

Dạo gần đây DSG rất bận rộn, bận tập luyện, bận thi đấu. Sau khi vô địch giải mùa xuân, DSG bay đến Sao Paulo và Rio de Janeiro so tài với các đội tuyển đến từ các khu vực lớn khác.

Trong quãng thời gian DSG ở nước ngoài, Giản Ngôn Chi và họ rất ít khi liên lạc với nhau, dù sao thì cũng đang trong giai đoạn căng thẳng, cô cũng không muốn đi làm phiền họ.

Vì là "thương binh" nên gần đây cô chỉ ở trong biệt thự của nhà họ Hà bật máy tính xem livestream, mới đầu cô còn xem rất dè dặt, về sau người trong nhà cũng bị cô lôi kéo vào ngồi trước máy tính cổ vũ cho DSG, cô cũng vì thế mà high hẳn lên.

Tất nhiên, khi đêm khuya thanh vắng, cô cũng sẽ nhớ mãi về cái hôn ấy, lúc hồi tưởng thì một mình nằm trên giường gặm nhấm mật ngọt, nhưng rồi lại nghĩ, cái con người kia hôn xong rồi đi mất tăm, chơi gì kì, cô có nên cho anh ấy biết thế nào là lễ độ không nhờ.

Hơn mười giờ sáng, Lâm Mậu gọi video đến.

Lúc điện thoại reo Giản Ngôn Chi cũng vừa dậy chưa được bao lâu, cô ngồi dậy, nhấn nghe máy.

"Tiểu Ngôn Chi, hôm nay bọn em mém thua rồi á, may mà khúc cuối có bờ vai lực điền của em á, chị có xem hông?" Lâm Mậu cầm điện thoại, vừa nối máy đã oang oang cái miệng, mặt đầy vẻ kể công.

Giản Ngôn Chi, "Tất nhiên là có rồi, cậu là MVP của trận luôn cơ mà."

"Hê hê, đúng rồi, bọn em cũng sắp về rồi, đến lúc đó nhất định sẽ mang cúp về cho chị chơi."

Lâm Mậu ngồi ở bàn ăn gọi điện video với cô, sau lưng cậu ta là phòng khách, Giản Ngôn Chi nhìn thấy bóng dáng của Hà Uyên ở phía sau cậu ta, anh đang ngồi trên sô

-pha gọi điện thoại, không biết là đang gọi cho ai nữa.

"Giờ này bên đó chắc cũng đã khuya lắm rồi mà nhỉ, sao các cậu còn chưa ngủ."

"Hôm nay anh Đông bao bữa tối, giờ mới về nè."

"À..." Lâm Mậu đổi tư thế, không nhìn thấy người ở đằng sau nữa, Giản Ngôn Chi hơi thất vọng, "Vậy, lần này sao không để đội trưởng bao nữa thế."

"Đội trưởng bao tất nhiên là không thể thiếu được rồi, nhưng bọn em quyết định về nước rồi bắt anh ấy bao sau." Lâm Mậu cười gian, đang cười thì Giản Ngôn Chi nhìn thấy camera của điện thoại đột nhiên bị chuyển hướng.

"Mậu Mậu?"

"Lão đại anh làm cái gì dị!" tiếng Lâm Mậu vọng tới, nhưng trên màn hình lại rung lắc loạn cào cào, Giản Ngôn Chi không nhìn thấy cậu ta đâu cả.

Cuối cùng, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở chính giữa màn hình.

Mắt sắc sảo, lông mi dài, và cả đôi môi mỏng từng... hôn cô nữa.

Giản Ngôn Chi thấy lòng xốn xang, tự dưng có cảm giác cái điện thoại mình đang cầm trong tay chả khác gì một củ khoai nóng cả.

"Ngày kia bọn anh về nước." Hà Uyên với ánh mắt lạnh nhạt, vừa lên tiếng đã nói ngay một câu như vậy.

Thật ra, anh chỉ muốn bỏ quách cái chữ "bọn" kia đi thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!