Nóng thế nhỉ.
Giản Ngôn Chi mơ ngủ giơ tay quờ quạng xung quanh, sau đó cánh tay rơi tự do, đập mạnh vào chăn.
"Ưm..." theo thói quen duỗi người trước khi mở mắt, cô co hai chân lên, hử? Sao lại không nhúc nhích được?
Bị bóng đè?
Giản Ngôn Chi mở mắt ngay lập tức, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà xa lạ, nhận ra cả người mình đều như đang bị phong ấn, không thể cử động gì được.
Bên cạnh hơi âm ấm, Giản Ngôn Chi sững người, từ từ quay đầu sang.
"..."
"..."
Gương mặt, đôi môi mỏng, sống mũi cao, và cả đôi mắt khép hờ nhưng vẫn thấy được vẻ tỉnh táo xen lẫn giật mình bên trong đó của một người đàn ông. Mới ngủ dậy mà được ngắm một khuôn mặt đẹp như thế này đáng lí phải vui vẻ hí hửng mới phải, nhưng lúc này Giản Ngôn Chi chỉ có cảm giác như cả chậu nham thạch đang đổ rào rào từ trên đỉnh đầu xuống.
Đầu thì nóng sôi, nhưng cô lại không có một chút khả năng nào để phản kháng.
"Uyên... Uyên thần?"
Đầu óc của Hà Uyên cũng đang treo máy, anh nhìn thứ mình đang ôm chặt trong lòng, lúc trước là cái gối thì giờ đã thành một người sống sờ sờ, mãi cũng không thể thốt nên lời.
Vòng eo dưới tay anh còn không đủ một nắm tay, độ ấm trước ngực chân thực rõ ràng.
Hà Uyên chịu phải cú sốc, vành tai phiếm hồng, anh lùi ra sau một cách máy móc.
Chân của Hà Uyên không còn kẹp lấy chân cô nữa, tay anh cũng đã rời khỏi eo của cô, Giản Ngôn Chi có lại tự do... cơ mà, sự đè nén lúng túng giữa hai người vẫn có thể dễ dàng bức chết cô như cũ.
"Uyên thần, tối qua chúng ta... uống say."
"Tôi đã làm gì cô rồi?" Hà Uyên "bình tĩnh" nhìn cô.
Giản Ngôn Chi vội vàng lắc đầu, thực tế thì cô cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ mang máng hôm qua cô dìu anh lên tầng, sau đó trêu anh một lúc, rồi ép anh... nói thích cô?
Cái đậu má! Biến thái vl!
Mặt của Giản Ngôn Chi đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Hà Uyên nhìn sắc mặt của cô, đương nhiên tưởng là mình đã làm gì đó rồi, mà cô thì ngại không dám nói.
"Tôi đã làm gì đó rồi thật à?"
"Không có không có không có!" Giản Ngôn Chi ngồi bật dậy, vội vàng giải thích, "anh xem cả anh và em đều đang quần áo chỉnh tề, sao có thể làm gì đó được. Vả lại, say bí tỉ như thế ai mà hứng cho nổi."
"..."
"Ý em là... có muốn cũng không làm được."
"..."
"Tóm lại là không có gì hết." Giản Ngôn Chi khóc không ra nước mắt, xuống khỏi giường, "hôm qua hai chúng ta đều uống nhiều, em đưa anh về phòng, rồi sau đó... sau đó em cũng không biết tại sao mình lại ngủ ở đây luôn."
Đúng là cô không nhớ thật, hôm qua cô cũng chếnh choáng mà, buồn ngủ muốn chết, nếu không phải tại tối qua anh ấy đáng yêu quá thì có khi cô đã đánh luôn một giấc ở phòng khách của trụ sở rồi.
Hà Uyên ngồi dậy, "ồ."
"Vậy, vậy em ra ngoài trước nha?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!