Cơm nước xong, thể theo nguyện vọng của Lâm Mậu, Giản Ngôn Chi ngồi bên bàn trà kí tên lên mấy tấm hình cậu ta đưa.
"Tấm này tấm này, cả tấm này nữa."
"Chị có thể ghi thêm vài câu vào tấm này được không... ôi, chị tốt quá đi mất, em xin thay mặt mẹ em trao cho chị cái ôm ấm áp!"
"Tiểu Ngôn Chi, chữ chị đẹp quớ!"
"Uầy, em cảm động quá huhu."
"Em...á!" Lâm Mậu ngu người quay đầu lại, "lão đại, sao anh lại đánh em!"
Hà Uyên ngồi trên sô
-pha, cầm điều khiển chọn chương trình muốn xem, anh không thèm quay đầu sang, nói, "im lặng đi, anh nghe đau cả đầu."
Lâm Mậu mếu máo.
"Cứ kệ anh ấy." Giản Ngôn Chi vẫn còn đang tức vì câu "ừ" lúc ăn cơm của anh, giọng điệu chẳng vui vẻ gì, "Anh ấy có hiểu gì về nghệ thuật đâu! Mậu Mậu, còn tấm nào nữa, lấy hết ra đây đi."
Lâm Mậu há miệng, rõ ràng là đang cảm động vì thần tượng lên tiếng nói đỡ cho mình, cậu ta ngượng ngùng bẽn lẽn một lúc rồi mới nói, "hết rồi, có từng đấy thôi ạ."
"Ồ, vậy thì kí xong cả rồi." Giản Ngôn Chi đứng dậy, "chị về trước nhé."
Để tiện kí tên, Giản Ngôn Chi ngồi xổm giữa bàn trà và ghế sô
-pha, giờ đứng dậy mới nhận ra mình đang bị kẹt ở trong, bên trái là Mậu Mậu, lão Dao và những người khác đang ngồi chơi điện thoại, bên phải là một mình Hà Uyên đang ngồi xem tivi.
Chọn bên trái sẽ phải đi ngang qua quá nhiều người, còn bên phải chỉ có một mình Hà Uyên, đương nhiên cô sẽ chọn đi phía này rồi.
"Tránh đường." nhìn đôi chân dài đang chắn giữa bàn trà và sô
-pha, Giản Ngôn Chi lạnh giọng nói.
Hà Uyên ngước mắt lên nhìn cô, không nói gì, chỉ ngả người dựa ra sau, ung dung gác hai chân lên bàn.
Và thế là, đường đi bị chắn lại hoàn toàn.
Giản Ngôn Chi, "... Em nói tránh đường."
"Cô nói ai không hiểu về nghệ thuật." Hà Uyên dựa vào gối tựa lưng, khoanh hai tay trước ngực, ngửa đầu biếng nhác xen lẫn sinh sự nhìn cô.
"Anh đó, chính là anh." Giản Ngôn Chi bất chấp luôn rồi, cả người sắp nổ tung như dây pháo, "nói anh thì đã làm sao, em nói sai chắc?!"
Hà Uyên bất ngờ nhướng mày, "hôm nay cô ăn phải thuốc súng à?"
Giản Ngôn Chi, "Còn nói em à! Giờ anh có tránh không, không tránh là em giẫm lên đấy."
Hà Uyên cười lạnh, "giẫm lên? Ai cho cô cái gan đó."
Giản Ngôn Chi lườm anh, co chân lên, một chân bước qua sự cản trở của anh.
Nhưng khi cô muốn rút chân còn lại một cách thật ngầu lòi thì đầu ngón chân lại vướng vào bắp chân của anh.
Giản Ngôn Chi lảo đảo chúi đầu về trước.
"Soạt." Hà Uyên túm lấy mũ áo của cô ngay trước lúc cô ngã nhào, Giản Ngôn Chi bị siết đến ngạt thở, may mắn đứng vững lại được.
"Khụ khụ khụ khụ, buông, buông, buông buông, em sắp chết ngạt rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!