Chương 14: Con nít miệng còn hôi sữa có gì đâu mà thích

Xong một ván, thắng rồi.

Giản Ngôn Chi đá lông nheo với người đàn ông bên cạnh, "thấy sao, có muốn em bảo kê anh thêm ván nữa hong."

"Cô đắc chí sớm quá rồi đấy?" Hà Uyên rủ mắt, chậm rãi nói, "thêm vài ván nữa, tôi sẽ khiến cô không biết MVP viết như thế nào."

"Ha, đua MVP Liên Minh Huyền Thoại thì không lại với anh thật, nhưng Vương Giả Vinh Diệu thì chưa chắc!"

"Vậy thì chờ mà xem."

"Xem thì xem, bắt đầu đi!" Giản Ngôn Chi hùng hổ định đánh thêm ván nữa, nhưng vào đúng lúc này lại có cuộc gọi đến.

"Ai thế!" bực nhất là lúc chuẩn bị chơi game có người gọi đến, Giản Ngôn Chi nghe máy, giọng tức tối, "a lô?"

"Giản Ngôn Chi, em đi đâu rồi?!"

Hà Uyên nhìn theo từng cử chỉ hành động của cô, tất nhiên cũng nhìn thấy cô từ dáng vẻ hung hăng ngang ngược biến thành ủ rũ héo mòn.

Ha, sợ đây mà.

Không hổ danh là diễn viên, biểu cảm phong phú đủ để làm mấy cái meme.

"A... chị Dạng, có chuyện gì thế ạ." Giản Ngôn Chi chơi vui quá, quên bẵng đi người quản lí này của mình.

"Em còn hỏi chị có chuyện gì à, tất nhiên là tìm em rồi, đang yên đang lành, em tự dưng chạy đi đâu thế hả."

"Em... em thấy không được khỏe nên đang nghỉ ở phòng phía sau."

"Không khỏe á, em có sao không? Để chị qua chỗ em."

"Không cần đâu, tự em qua đó là được rồi." Giản Ngôn Chi đứng dậy, chỉ chỉ tay về phía cửa ra hiệu với Hà Uyên, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra ngoài, "em ở trong một phòng nghỉ thôi, ở đâu á? Ở sảnh sau đó? Không cần đến đón em đâu... hứ, sao em lại không ra được chứ? Chị mới mù đường á!"

...

Giản Ngôn Chi rời đi rồi, phòng nghỉ yên tĩnh hẳn. Hà Uyên nhìn chỗ Giản Ngôn Chi ngồi lúc nãy, sau đó tầm mắt dời đến màn hình điện thoại của mình.

Chơi thêm ván nữa?

Nhưng giờ không còn người lải nhải nên cũng không có hứng chơi nữa rồi.

Hà Uyên bỏ điện thoại xuống, lúc này, có người đẩy cửa bước vào.

"Đợi lâu lắm rồi phải không," người mới đến cười xin lỗi, "đi thôi, về nhà được rồi."

Hà Uyên nhíu mày, "đã nói có chuyện gì cứ việc nói thẳng rồi cơ mà, sao lại phải về nhà nữa."

Hà Nguyên Gia chép miệng, ngồi xuống cạnh anh, "hôm nay bố mẹ đều ở nhà, bắt anh phải mang em về, anh đâu dám không làm theo chứ."

"Không về, em còn phải về trụ sở."

"Về trụ sở làm gì, anh lấy tư cách ông chủ của câu lạc bộ DSG cho em nghỉ phép, gì thì gì hôm nay em cũng phải về nhà."

Hà Nguyên Gia dứt lời thì bị Hà Uyên lườm một phát, Hà Nguyên Gia hắng giọng, "rồi rồi, xem như nể mặt anh trai em đi, hôm nay anh mà không đưa được em về, không biết mẹ sẽ càm ràm anh ra sao nữa."

Hà Uyên hừ lạnh, "em thấy có mà anh sợ mẹ càm ràm mấy chuyện chơi bời của anh nên muốn dời sự chú ý của mẹ thì đúng hơn."

Hà Nguyên Gia chớp chớp mắt, cảm thán, "đúng là không ai hiểu anh bằng em!"

Hà Uyên, "... Phắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!