Bạn trai?
Giản Ngôn Chi suýt thì chết sặc, cô ngước mặt lên nhìn Hà Uyên, "Cái đó..."
"Ngôn Ngôn, điều anh ta nói là thật sao?" mắt Trâu Sướng đỏ ửng lên nhìn cô.
Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, hết nhìn Trâu Sướng lại nhìn Hà Uyên, "anh ấy nói... thật, thật mà?"
"Bảo em qua tìm anh, tìm cả buổi trời vẫn chưa thấy?" Hà Uyên kéo thẳng Giản Ngôn Chi qua chỗ mình, cúi xuống nhìn cô, "Giản Ngôn Chi, sao mà em ngốc thế."
Anh rất cao, dù cô đang đi giày cao gót nhưng vẫn phải ngửa mặt lên mới nhìn thấy anh, Giản Ngôn Chi "a" một tiếng rồi im bặt, vì cô nhìn nét dịu dàng hiếm thấy xen lẫn trong sự biếng nhác nơi đáy mắt anh.
Tim cô đập loạn, nhưng sau khi sự kích động ấy qua đi, cô vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Giản Ngôn Chi nhìn chằm chằm xuống sàn, chửi tục một câu.
Đại thần luôn mặt lạnh độc miệng lại có vẻ mặt như thế này? Má nó chứ ai mà chịu cho nổi!
"Vào trong thôi." Hà Uyên đẩy cánh cửa sau lưng Giản Ngôn Chi, anh đẩy cô vào trước, sau đó quay lại nhìn Trâu Sướng, "nếu không có việc gì nữa thì anh đi được rồi đấy, không tiễn."
"Rốt cuộc thì anh là ai hả."
"Tai anh có vấn đề à?"
"..."
Bàn tay đặt trên cửa của Hà Uyên thỉnh thoảng lại co vào duỗi ra, rõ ràng là đang mất kiên nhẫn. Nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào đối phương, nói, "đã là người của công chúng thì nên chú ý hình tượng, loại chuyện say rượu trêu ghẹo gái nhà lành lỡ mà lên báo thì phòng quan hệ công chúng của bên anh sẽ phải đau đầu lắm đấy."
"Anh..."
"Đóng cửa đây, chúng tôi còn có việc."
"..."
Hà Uyên không chút do dự đóng sầm cửa lại, anh quay người nhìn một cái, Giản Ngôn Chi đang đứng cách đó không xa. Váy cúp ngực bó sát người, cặp chân thon thả trắng nõn, đôi giày cao gót lấp la lấp lánh...
Cô đang sững người nhìn anh, trông hơi ngây ngô.
Hà Uyên bỗng thấy hơi buồn cười, khuôn mặt của cô rõ ràng vẫn còn vương nét trẻ con, vậy mà giờ lại trang điểm theo kiểu chín chắn trưởng thành thế này.
Giới giải trí này đúng là khiến người khác không tài nào hiểu nổi.
"Nhìn cái gì." Hà Uyên thu hồi tầm mắt, đi thẳng sang một bên, cầm chai nước khoáng trên bàn lên.
Anh vặn nắp chai, đổ nước lên mu bàn tay.
Giản Ngôn Chi hiểu ý anh, với tâm lí vừa áy náy vừa cảm kích, cô chạy vội đến cầm chai nước giúp anh, "Uyên thần, cảm ơn anh, may mà có bàn tay phải thần thánh của anh, nếu không thì bé khó lòng mà giữ được trinh tiết rồi."
Hà Uyên liếc cô một cái, "xem như cô còn chút lương tâm, tôi còn đang lo cô sẽ nói tôi làm phiền hai người nối lại tình xưa."
"Sao thế được, chẳng phải anh nói anh là bạn trai của em à, em còn nối lại tình xưa gì với anh ta được nữa."
Giản Ngôn Chi buột miệng nói xong, kết quả cả hai đều ngớ người.
"Ai da." Trán bất thình lình bị Hà Uyên đập một phát, Giản Ngôn Chi không kịp tránh, mặt đầy vô tội nhìn anh, "làm gì vậy."
"Cô có hiểu cái gì gọi là xả thân vì nghĩa không hả," Hà Uyên rút hai tờ giấy ra lau tay, lãnh đạm nói, "là như vừa rồi đấy."
Giản Ngôn Chi mất mấy giây mới hiểu người ta đang nói chuyện đóng giả làm bạn trai cô là một sự hy sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!