Chương 9: (Vô Đề)

Kỷ Vị và Triệu Thanh Nghiên xuống xe trước bọn họ, chân của Tống Kiểu Kiểu đứng đến sắp tê dại, cô bực bội giậm nhẹ dưới chân, Lục Kinh Tả cúi đầu nhìn cô: Đứng mệt sao?

Vẻ mặt Tống Kiểu Kiểu đau khổ:

"Chân đều sắp tê rồi."

Lục Kinh Tả nhìn quanh một vòng, trên xe căn bản không có chỗ ngồi:

"Kiên trì một chút, còn vài trạm nữa thì có thể xuống xe rồi."

Tống Kiểu Kiểu gật đầu, ngoài kiên trì ra thì còn có thể làm gì đây?

Sau mười phút, âm thanh nhắc nhở lúc này mới vang lên:

"Đến trạm tiểu khu Hoa Loan, hành khách xuống xe xin mời xuống bằng cửa sau, chú ý an toàn, trạm tiếp theo là Lâm..."

Trạm tiểu khu Hoa Loan người lại rất đông, sau khi xuống xe cô vỗ vỗ ngực, nghĩ lại mà rùng mình, nói:

"Nếu không có cậu, tớ nhất định bị dồn thành bánh kẹp thịt rồi."

Lục Kinh Tả rũ mắt xuống:

"Yên tâm đi, tớ sẽ không để cậu bị dồn thành bánh kẹp thịt."

Tống Kiểu Kiểu cười hihi, qua một lúc cô mới nói:

"Lục Kinh Tả, cậu đối xử với tớ thật tốt."

Lục Kinh Tả nhìn cô, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, vừa định nói thì bàn tay bất ngờ bị phủi xuống rồi chuyển đi, cô gái trước mặt nhướng cao mày:

"Tớ biết, cậu đối xử với tớ tốt như vậy nhất định là muốn sau này qua nhà tớ ăn cơm chùa không thấy gánh nặng đúng không? Bạn bè nhiều năm như vậy, tớ còn không hiểu cậu sao?"

Lục Kinh Tả đờ đẫn, sau đó cười dịu dàng, bất lực lắc đầu: Cậu thật là.

Tống Kiểu Kiểu đi trước mặt cậu, bạo dạn lùi về sau. Bởi vì trong tiểu khu đường sá rộng rãi, cũng không có ai nên Lục Kinh Tả cũng không nói gì, chỉ là nhiều lúc chú ý giúp cô một chút.

"Cậu yên tâm, ba mẹ tớ đều rất thích cậu. Vả lại cậu đối xử với tớ cũng tốt, tớ nhất định hoan nghênh cậu."

"Cậu cảm thấy tớ đối xử tốt với cậu chính là vì chuyện này?"

Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu xuống: Lẽ nào không phải?

Ánh mắt ôn hòa của Lục Kinh Tả hơi tối sầm đi, sau hai giây, cậu nói: Uhm, đúng vậy.

Tống Kiểu Kiểu hất cằm về phía cậu:

"Xem đi, tớ đã nói tớ rất hiểu cậu mà."

Ngọn đèn hai bên đường đều sáng lên, ánh đèn vô cùng rực rỡ, chiếc bóng của Lục Kinh Tả bị đèn đường kéo vừa dài vừa gầy.

Tống Kiểu Kiểu dâng lên sự thích thú, một chân giẫm vào chiếc bóng của cậu:

"Lục Kinh Tả, cậu vẫn còn nhớ lúc bé bọn mình chơi trò giẫm bóng chứ?"

Lục Kinh Tả cười nhẹ, nói:

"Dĩ nhiên nhớ rồi, cậu giẫm không qua thì chỉ biết khóc, muốn quên cũng khó."

Tống Kiểu Kiểu phồng má:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!