Sau bài thi buổi chiều, sau khi quét dọn vệ sinh lớp xong, mọi người đều trực tiếp tan học.
Lúc về đến nhà, vẫn còn chưa vào cửa, Tống Kiểu Kiểu đã ngửi được mùi hương của canh sườn bay ra từ trong khe cửa, cô dùng sức hít mũi một chút, nói với Lục Kinh Tả: "Cậu ngửi được mùi thơm không?"
Cánh mũi Lục Kinh Tả phập phồng: "Uhm, ngửi được."
Tống Kiểu Kiểu tiến lên trước một bước, đưa tay nhấn chuông cửa, gọi: "Mẹ, con về rồi, mở cửa."
Đang gọi, Tống Kiểu Kiểu nghe âm thanh va chạm của chìa khóa, cô xoay người lại, thấy cậu đang lấy chìa khóa ra, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Mở cửa, tớ về cất cặp trước đã."
Tống Kiểu Kiểu giữ chặt cậu: "Cất làm gì chứ, gần như vậy, lúc đi mang theo thì có khác gì đâu?"
Rất nhanh bên trong có tiếng bước chân văng vẳng truyền đến, Tống Khánh Quốc ra mở cửa, hỏi: "Về rồi sao?"
"Chú."
"Ba."
"Mau vào đi, có thể ăn cơm ngay rồi." Nguyên nhân vì có Lục Kinh Tả mà Tống Khánh Quốc đặc biệt vui vẻ hòa nhã.
"Hôm nay khởi đầu thế nào? Có khó không?"
Bởi vì mấy đề kiểm tra kia đã quen thuộc nên Tống Kiểu Kiểu đều làm được. Vì vậy khi Tống Khánh Quốc hỏi chuyện này, lời nói đặc biệt cứng: "Không khó."
Tống Khánh Quốc nhướng mày: "Trông con có vẻ rất chắc chắn?"
"Ba, ba không biết đâu, Lục Kinh Tả nhất định là áp đề* gì gì đó, rất nhiều đề cậu ấy tổng kết cho con khi kiểm tra đều ra." Tống Kiểu Kiểu nói đến chuyện này mà mặt tươi như hoa.
(* Áp đề (): Là trước khi thi sẽ suy đoán nội dung đề thi và tập trung chuẩn bị cho kỳ thi đó.)
Tống Khánh Quốc thấy điệu bộ sôi nổi của cô, mỉm cười nói: "Cho nên mới nói con đi theo Lục Kinh Tả học thêm."
"Con biết rồi, ba."
"Được rồi, hai đứa đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm, canh chắc là được rồi, ba đi lấy canh."
"Dạ."
Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả đang rửa tay trong phòng tắm, vừa rửa cô vừa nói: "Hình như vừa rồi ba tớ rất vui đúng không?"
"Uhm, chỉ cần cậu cố gắng học tập thì chú ấy sẽ rất vui."
"Cậu đây là nói thật."
Trong văn phòng, giáo viên các lớp từng người đều đang sửa bài thi tháng này. Đương nhiên vào lúc sửa bài, biểu cảm trên mặt mỗi giáo viên đều muôn màu muôn vẻ, có người mặt mày phấn chấn, có người đầu mày lại nhăn vào.
Lúc này Trần Thục đang sửa bài môn toán của bà, hiện tại bà đang sửa bài thi chính thức của Tống Kiểu Kiểu. Nhìn một lượt xuống phía dưới, đầu mày bà càng giãn ra, phần bài thi này bà sửa rất suôn sẻ. Sau khi sửa xong rồi tính điểm, bài thi một trăm sáu mươi điểm vậy mà cô thi được một trăm ba mươi lăm, so với thành tích trước kia của cô, quả thật tiến bộ vượt bậc.
Chủ nhiệm lớp số ba Trương Hoa Kiều ngồi đối diện bà, hỏi: "Thế nào? Sửa đến bài thi của Lục Kinh Tả à, sao tâm tình lại tốt vậy?"
"Không phải, là tiểu nha đầu Tống Kiểu Kiểu lớp chúng tôi."
"Tống Kiểu Kiểu à, tôi biết tiểu nha đầu đó, con bé không phải thiên khoa* rất nghiêm trọng sao? Nhìn điệu bộ này của cô, xem ra là thi không tệ?"
"Con bé thi được một trăm ba mươi lăm điểm."
"Một trăm ba mươi lăm?" Trương Hoa Kiều có phần kinh ngạc. "Tôi còn nhớ lần trước con bé thi vừa đạt chuẩn thôi mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!