Mọi người tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng, Lục Kinh Tả dắt Tống Kiểu Kiểu ra chỗ đỗ xe của họ, tiện đường mua cho cô một phần trái cây thập cẩm.
Tống Kiểu Kiểu ăn trái cây ngon lành, cô đút cho mình một miếng rồi đút cho Lục Kinh Tả một miếng, trên đường quay về còn không quên hỏi vấn đề mà cô đã nín nhịn bấy lâu: "Chiếc xe ban nãy anh lái..."
"Uhm, anh mua đấy."
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe chính miệng cậu thừa nhận cô vẫn đột ngột bị nghẹn miếng xoài ngay cô họng.
Lục Kinh Tả vội giơ tay vuốt vuốt sau lưng giúp cô: "Bất ngờ quá à?"
Cô cố gắng nuốt miếng xoài nghẹn ngay cổ họng xuống, sau đó ra sức gật đầu.
Lục Kinh Tả nhìn cô bày ra vẻ mặt ngu ngơ, nhịn không nổi cúi xuống thơm nhẹ vào bờ môi ướt mềm của cô.
Tống Kiểu Kiểu nhanh tay che miệng mình, vội nhìn dáo dác, thấy không có ai để ý cô mới thở phào nhẹ nhõm, bực bội nói: "Đang trên đường lớn đấy? Anh có thể ý tứ chút không?"
"Anh hôn bạn gái anh đâu phải chuyện phạm pháp."
Tống Kiểu Kiểu nhìn bản mặt không sợ trời không sợ đất của cậu, tuy rằng ngoài mặt cô tỏ vẻ xấu hổ lẫn bực bội nhưng trong thâm tâm vẫn thoáng ngọt ngào, cô đỏ mặt đánh trống lảng: "Anh mới nói chiếc xe ấy do anh mua?"
"Uhm."
"Tiền đâu anh có nhiều vậy?"
Lục Kinh Tả quệt mũi, đáp: "Tiền tiết kiệm suốt mấy năm nay của anh, với... anh mượn của ba anh chút ít nữa."
Tống Kiểu Kiểu không nói gì mà chỉ nhìn cậu, Lục Kinh Tả bị đôi mắt sáng ngời của cô nhìn đến run rẩy: "Sao... sao vậy? Em không thích sao?"
Bắt gặp vẻ mặt lo lắng của cậu, Tống Kiểu Kiểu bèn ra hiệu cho cậu cúi xuống. Lục Kinh Tả không hiểu gì, chỉ biết khom người xuống trước mặt cô. Một tay Tống Kiểu Kiểu cầm phần trái cây, tay còn lại bấu chặt cổ áo cậu, kiễng chân hôn vào bờ môi mỏng của cậu.
Hôn nhẹ rồi cô lập tức buông cậu ra, mặt mày rạng rỡ: "Thích, siêu siêu thích. Tả ca, anh thật sự giỏi lắm."
Những lời thật tâm của cô khiến Lục Kinh Tả vui mừng khôn xiết, khoảnh khắc này còn khiến cậu rộn ràng hơn cả khoảnh khắc cậu nhận xe nữa: "Kiểu Kiểu..."
"Đi thôi, đi xem xe mới của hai đứa mình." Tống Kiểu Kiểu không màng ăn trái cây, dùng tay còn lại dắt cậu kéo về phía trước.
Lục Kinh Tả nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô hăm hở, khóe môi cũng dần cong cong.
Tống Kiểu Kiểu chạm vào thân xe bóng nhoáng: "Tả ca, sờ vào rất đã."
Lục Kinh Tả cười xoa đầu cô, lủng lẳng chiếc chìa khóa trước mặt cô: "Em chở anh, thấy sao?"
"Hả?" Tống Kiểu Kiểu sững người, cô nhìn cậu với vẻ nghi ngại: "Anh... anh dám để em chở anh sao? Em lái?"
"Chẳng phải em có bằng lái xe rồi sao? Vậy giờ không lái đúng không?"
Tống Kiểu Kiểu lắc đầu như trống bỏi: "Em lái, em lái, nhưng mà..." Cô ngước mắt nhìn cậu với vẻ ngoan ngoãn: "Anh tin tưởng em thật sao? Dám ngồi vào xe à?"
Lục Kinh Tả nhìn cô, nói đúng một chữ: "Dám."
Tống Kiểu Kiểu liền cảm thấy khí thế ngút trời, cô cầm chiếc chìa khóa trên tay cậu qua: "Tốt! Anh đã dám ngồi, vậy em cũng dám chở!"
Sau khi Tống Kiểu Kiểu ngồi vào ghế lái, cô bỗng thấy thấp thỏm trong lòng. Nhưng sau khi quay sang nhìn Lục Kinh Tả, cô thấy cậu đang thắt dây an toàn đâu vào đấy, dáng vẻ đầy tin tưởng của cậu khiến nỗi lo lắng trong cô cũng vơi đi không ít.
Dù sao hồi ấy cô thi một lần đã đậu, đâu phải người chưa từng lái xe lần nào, vậy có gì lo lắng chứ?
Nói không lo lắng thế nhưng dọc đường cô vẫn hoảng sợ.
"Ôi trời mẹ ơi!!! Sao bây giờ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!